Giờ ra chơi, tao ngồi chung với Tú dẹo, Quỳnh. À! Hôm nay còn có sự xuất hiện của “vệ sĩ” Thiện nữa.
-Tú dẹo! Sáng giờ mày có nói chuyện với Huyền không?? Nó lạ lạ sao á..Cứ lơ lơ tao..?
-Má Hoa chung lớp, ngồi kế bên. Nó còn cho ăn bơ. Huống hồ tui khác lớp. Với lại tui và con đó cũng không có thân. Tính nó thất thường lắm, chơi hổng vô được.
-Thôi thôi..Nó sao kệ nó. Nói xấu bạn bè là không nên đâu con bóng.
-Ê ê!!! Im lặng!! Nghe kìa! Nghe kìa!!
Quỳnh đập vai bọn tao. Cả đám đưa tai lắng nghe. Loa của trường đang phát ra giọng nói của ai đó. Rất quen...là...là...
“-Chào quý thầy cô và tất cả các bạn. Em tên Trần Thanh Huyền. Học sinh lớp 12 chuyên hóa.”
Tao ngơ ngác nhìn Quỳnh :
-Ủa chuyện quái gì vậy???
-Quỳnh không biết??? Nghe thử đi!! Suỵt!! Suỵt!!
“-Em là bạn thân của Văn Nghi-12 chuyên lý-người vừa mất cách đây không lâu. Em biết gần đây trong trường, nổi lên nhiều tin đồn thất thiệt xung quanh sự việc ấy. Nên em muốn ra làm chứng và đính chính tất cả! Bảo toàn sự trong sạch cho bạn Thanh Nhã-12 chuyên sinh.”
Tao lê đôi mắt nhìn về phía xa xa. Bóng Thanh Nhã và lũ đàn em của nó đang đứng cười đắc ý...Giờ thì tao đã hiểu rồi...
“-Sau khi Văn Nghi, Đỗ Thị Thanh Nhã, cùng 2 cộng sự Trần Quang Thế và Trương Gia Long đạt giải thành phố vào tháng 4. Thì Văn Nghi tách ra, không làm nghiên cứu chung với 3 bạn trên nữa. Họ song song làm đề tài và hoàn toàn không mượn ý tưởng gì hay ăn cắp ý tưởng. Em có thể làm chứng vì em luôn bên cạnh Văn Nghi. Đến đầu tháng 10 thì Văn Nghi từ bỏ đề tài để tập trung ôn thi đại học. Thư bạn ấy gửi vào mail của hội đồng EST là nhầm lẫn. Và việc Văn Nghi lên cơn đau tim cũng chỉ do yếu tố ngẫu nhiên của bệnh lý. Không hề liên quan gì đến kết quả của kỳ thi EST hay Thanh Nhã. Sau cùng, em muốn nhắn đôi lời đến toàn thể học sinh của trường. Ở vị trí một người bạn rất thân của Nghi. Em vô cùng đau lòng vì sự ra đi của bạn ấy. Em hy vọng mọi người thôi đào bới chuyện này lên. Để linh hồn Nghi được thanh thản. Và những người vô tội như Thanh Nhã, Long, Thế không bị xúc phạm. Em xin hết.”
***** lấy micro từ tay Huyền. Ông ấy tiếp lời :
“-Tôi biết có một vài em học sinh nào đấy đang phát tán những lá đơn. Có nội dung sai lệch gây hoang mang trong trường. Nếu để tôi phát hiện ra. Tôi sẽ đưa đến hội đồng kỷ luật và quyết định thôi học!! Đừng làm những chuyện ấy chỉ vì ghen ghét tài năng của người khác. Đấy là một hành động thiếu đạo đức. Không xứng đáng là học sinh ở đây.”
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi vang lên từng hồi dài.
Người tao nóng như cục lửa hầm hầm bước vào lớp.
Vừa tới chỗ Huyền đang ngồi. Tao cầm quyển sách dày cộp phang thẳng vào mặt con bé ấy.
BỐPPP!!!!!!!!
Huyền ôm mặt, nghiến răng đứng lên. Lớp học trở nên ồn ào :
-Đánh nhau kìa!
-Trời ơi!
-Đánh nhau! Quay clip đi! Lẹ lên!
Tao thét to :
-Đồ ch*!! Lương tâm của mày đâu!!?? Sao mày dám bóp méo sự thật như thế hả??? Nghi ở chín suối liệu có nhắm mắt khi thấy một đứa cậu ấy luôn tin tưởng. Bây giờ quay mặt bán đứng bạn bè hay không!!!???
Tưởng rằng Huyền sẽ lao vào đánh tao. Nhưng phản ứng của nó rất khác.
Nó chỉ cười nhếch mép, nụ cười và cách ăn nói hệt Thanh Nhã :
-Cả lớp thấy nó ném sách vào mặt mình rồi đúng không? Chỉ có những đứa như nó mới đánh bạn bè. Bán rẻ bạn bè! Chứ mình thì không bao giờ! Nghi mới không nhắm mắt nổi khi mày cứ luôn bới móc cái chết của cậu ấy vì mục đích đố kỵ Thanh Nhã. Dành Thiện bên lớp chuyên anh của mày! Đừng có mà lên mặt dạy đời tao!! Mày xem lại coi mày xứng đáng làm bạn của Nghi không!!
Cả lớp ồn ào bắt đầu chĩa “mũi giáo” vào tao.
-Người ta chết thì để người ta yên đi.
-Ờ...ờ..thích tự tạo nghiệp hả??
-Con chừng bị hiện hồn bóp cổ đó bạn ơi.
-Yêu đương nhăn nhít quá!
-Nhìn cũng xinh xinh mà sống lỗi vcl...
-Ừ ừ đúng rồi đó! Đúng thiệt!
Cùng lúc ấy thì thầy vào.
Tao vội lấy tập sách và balô chuyển qua cái bàn trống dãy bên kia. Thà ngồi một mình cô độc. Còn hơn ở bên đứa tán tận lương tâm. Và một lũ hùa theo trong khi chưa biết gì...
..........
Ngày học tập cũng đã qua đi.
Nhìn áng mây mù mịt cuối trời. Ôi...sao mà nó giống con đường đấu tranh vì sự thật của mình vậy nhỉ...Tối tăm và chẳng có chút tia ánh sáng hy vọng nào...
Những tờ truyền tin giờ đây trở thành “giấy trắng”. Chẳng còn ai quan tâm đến nữa vì lời đính chính dối trá của Huyền. Không ngờ Huyền lại chịu khuất phục trước những tờ tiền dơ bẩn đó...Mà cũng có thể, Huyền không được bảo vệ như tao...Nên Huyền mới đành phải làm vậy...Đó là hèn hay quân tử, đó là đúng hay sai? Thật khó để nghĩ...khó quá...Nhưng thôi, từ nay tao cũng chẳng cần một người bạn như thế nữa. Bạc nhược...
....
-Tú dẹo! Sáng giờ mày có nói chuyện với Huyền không?? Nó lạ lạ sao á..Cứ lơ lơ tao..?
-Má Hoa chung lớp, ngồi kế bên. Nó còn cho ăn bơ. Huống hồ tui khác lớp. Với lại tui và con đó cũng không có thân. Tính nó thất thường lắm, chơi hổng vô được.
-Thôi thôi..Nó sao kệ nó. Nói xấu bạn bè là không nên đâu con bóng.
-Ê ê!!! Im lặng!! Nghe kìa! Nghe kìa!!
Quỳnh đập vai bọn tao. Cả đám đưa tai lắng nghe. Loa của trường đang phát ra giọng nói của ai đó. Rất quen...là...là...
“-Chào quý thầy cô và tất cả các bạn. Em tên Trần Thanh Huyền. Học sinh lớp 12 chuyên hóa.”
Tao ngơ ngác nhìn Quỳnh :
-Ủa chuyện quái gì vậy???
-Quỳnh không biết??? Nghe thử đi!! Suỵt!! Suỵt!!
“-Em là bạn thân của Văn Nghi-12 chuyên lý-người vừa mất cách đây không lâu. Em biết gần đây trong trường, nổi lên nhiều tin đồn thất thiệt xung quanh sự việc ấy. Nên em muốn ra làm chứng và đính chính tất cả! Bảo toàn sự trong sạch cho bạn Thanh Nhã-12 chuyên sinh.”
Tao lê đôi mắt nhìn về phía xa xa. Bóng Thanh Nhã và lũ đàn em của nó đang đứng cười đắc ý...Giờ thì tao đã hiểu rồi...
“-Sau khi Văn Nghi, Đỗ Thị Thanh Nhã, cùng 2 cộng sự Trần Quang Thế và Trương Gia Long đạt giải thành phố vào tháng 4. Thì Văn Nghi tách ra, không làm nghiên cứu chung với 3 bạn trên nữa. Họ song song làm đề tài và hoàn toàn không mượn ý tưởng gì hay ăn cắp ý tưởng. Em có thể làm chứng vì em luôn bên cạnh Văn Nghi. Đến đầu tháng 10 thì Văn Nghi từ bỏ đề tài để tập trung ôn thi đại học. Thư bạn ấy gửi vào mail của hội đồng EST là nhầm lẫn. Và việc Văn Nghi lên cơn đau tim cũng chỉ do yếu tố ngẫu nhiên của bệnh lý. Không hề liên quan gì đến kết quả của kỳ thi EST hay Thanh Nhã. Sau cùng, em muốn nhắn đôi lời đến toàn thể học sinh của trường. Ở vị trí một người bạn rất thân của Nghi. Em vô cùng đau lòng vì sự ra đi của bạn ấy. Em hy vọng mọi người thôi đào bới chuyện này lên. Để linh hồn Nghi được thanh thản. Và những người vô tội như Thanh Nhã, Long, Thế không bị xúc phạm. Em xin hết.”
***** lấy micro từ tay Huyền. Ông ấy tiếp lời :
“-Tôi biết có một vài em học sinh nào đấy đang phát tán những lá đơn. Có nội dung sai lệch gây hoang mang trong trường. Nếu để tôi phát hiện ra. Tôi sẽ đưa đến hội đồng kỷ luật và quyết định thôi học!! Đừng làm những chuyện ấy chỉ vì ghen ghét tài năng của người khác. Đấy là một hành động thiếu đạo đức. Không xứng đáng là học sinh ở đây.”
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi vang lên từng hồi dài.
Người tao nóng như cục lửa hầm hầm bước vào lớp.
Vừa tới chỗ Huyền đang ngồi. Tao cầm quyển sách dày cộp phang thẳng vào mặt con bé ấy.
BỐPPP!!!!!!!!
Huyền ôm mặt, nghiến răng đứng lên. Lớp học trở nên ồn ào :
-Đánh nhau kìa!
-Trời ơi!
-Đánh nhau! Quay clip đi! Lẹ lên!
Tao thét to :
-Đồ ch*!! Lương tâm của mày đâu!!?? Sao mày dám bóp méo sự thật như thế hả??? Nghi ở chín suối liệu có nhắm mắt khi thấy một đứa cậu ấy luôn tin tưởng. Bây giờ quay mặt bán đứng bạn bè hay không!!!???
Tưởng rằng Huyền sẽ lao vào đánh tao. Nhưng phản ứng của nó rất khác.
Nó chỉ cười nhếch mép, nụ cười và cách ăn nói hệt Thanh Nhã :
-Cả lớp thấy nó ném sách vào mặt mình rồi đúng không? Chỉ có những đứa như nó mới đánh bạn bè. Bán rẻ bạn bè! Chứ mình thì không bao giờ! Nghi mới không nhắm mắt nổi khi mày cứ luôn bới móc cái chết của cậu ấy vì mục đích đố kỵ Thanh Nhã. Dành Thiện bên lớp chuyên anh của mày! Đừng có mà lên mặt dạy đời tao!! Mày xem lại coi mày xứng đáng làm bạn của Nghi không!!
Cả lớp ồn ào bắt đầu chĩa “mũi giáo” vào tao.
-Người ta chết thì để người ta yên đi.
-Ờ...ờ..thích tự tạo nghiệp hả??
-Con chừng bị hiện hồn bóp cổ đó bạn ơi.
-Yêu đương nhăn nhít quá!
-Nhìn cũng xinh xinh mà sống lỗi vcl...
-Ừ ừ đúng rồi đó! Đúng thiệt!
Cùng lúc ấy thì thầy vào.
Tao vội lấy tập sách và balô chuyển qua cái bàn trống dãy bên kia. Thà ngồi một mình cô độc. Còn hơn ở bên đứa tán tận lương tâm. Và một lũ hùa theo trong khi chưa biết gì...
..........
Ngày học tập cũng đã qua đi.
Nhìn áng mây mù mịt cuối trời. Ôi...sao mà nó giống con đường đấu tranh vì sự thật của mình vậy nhỉ...Tối tăm và chẳng có chút tia ánh sáng hy vọng nào...
Những tờ truyền tin giờ đây trở thành “giấy trắng”. Chẳng còn ai quan tâm đến nữa vì lời đính chính dối trá của Huyền. Không ngờ Huyền lại chịu khuất phục trước những tờ tiền dơ bẩn đó...Mà cũng có thể, Huyền không được bảo vệ như tao...Nên Huyền mới đành phải làm vậy...Đó là hèn hay quân tử, đó là đúng hay sai? Thật khó để nghĩ...khó quá...Nhưng thôi, từ nay tao cũng chẳng cần một người bạn như thế nữa. Bạc nhược...
....