Chào mừng bạn đến với LinkHoi.com (Link Hỏi)! Đây là diễn đàn, thư viện hỏi đáp miễn phí dành cho người Việt. Tôn chỉ hoạt động cho đi là nhận... xem thêm.

Xin truyện kinh dị! Cập nhật danh sách truyện ma kinh dị hay mới

#25
Giờ ra chơi, tao ngồi chung với Tú dẹo, Quỳnh. À! Hôm nay còn có sự xuất hiện của “vệ sĩ” Thiện nữa.
-Tú dẹo! Sáng giờ mày có nói chuyện với Huyền không?? Nó lạ lạ sao á..Cứ lơ lơ tao..?
-Má Hoa chung lớp, ngồi kế bên. Nó còn cho ăn bơ. Huống hồ tui khác lớp. Với lại tui và con đó cũng không có thân. Tính nó thất thường lắm, chơi hổng vô được.
-Thôi thôi..Nó sao kệ nó. Nói xấu bạn bè là không nên đâu con bóng.
-Ê ê!!! Im lặng!! Nghe kìa! Nghe kìa!!
Quỳnh đập vai bọn tao. Cả đám đưa tai lắng nghe. Loa của trường đang phát ra giọng nói của ai đó. Rất quen...là...là...
“-Chào quý thầy cô và tất cả các bạn. Em tên Trần Thanh Huyền. Học sinh lớp 12 chuyên hóa.”
Tao ngơ ngác nhìn Quỳnh :
-Ủa chuyện quái gì vậy???
-Quỳnh không biết??? Nghe thử đi!! Suỵt!! Suỵt!!
“-Em là bạn thân của Văn Nghi-12 chuyên lý-người vừa mất cách đây không lâu. Em biết gần đây trong trường, nổi lên nhiều tin đồn thất thiệt xung quanh sự việc ấy. Nên em muốn ra làm chứng và đính chính tất cả! Bảo toàn sự trong sạch cho bạn Thanh Nhã-12 chuyên sinh.”
Tao lê đôi mắt nhìn về phía xa xa. Bóng Thanh Nhã và lũ đàn em của nó đang đứng cười đắc ý...Giờ thì tao đã hiểu rồi...
“-Sau khi Văn Nghi, Đỗ Thị Thanh Nhã, cùng 2 cộng sự Trần Quang Thế và Trương Gia Long đạt giải thành phố vào tháng 4. Thì Văn Nghi tách ra, không làm nghiên cứu chung với 3 bạn trên nữa. Họ song song làm đề tài và hoàn toàn không mượn ý tưởng gì hay ăn cắp ý tưởng. Em có thể làm chứng vì em luôn bên cạnh Văn Nghi. Đến đầu tháng 10 thì Văn Nghi từ bỏ đề tài để tập trung ôn thi đại học. Thư bạn ấy gửi vào mail của hội đồng EST là nhầm lẫn. Và việc Văn Nghi lên cơn đau tim cũng chỉ do yếu tố ngẫu nhiên của bệnh lý. Không hề liên quan gì đến kết quả của kỳ thi EST hay Thanh Nhã. Sau cùng, em muốn nhắn đôi lời đến toàn thể học sinh của trường. Ở vị trí một người bạn rất thân của Nghi. Em vô cùng đau lòng vì sự ra đi của bạn ấy. Em hy vọng mọi người thôi đào bới chuyện này lên. Để linh hồn Nghi được thanh thản. Và những người vô tội như Thanh Nhã, Long, Thế không bị xúc phạm. Em xin hết.”
***** lấy micro từ tay Huyền. Ông ấy tiếp lời :
“-Tôi biết có một vài em học sinh nào đấy đang phát tán những lá đơn. Có nội dung sai lệch gây hoang mang trong trường. Nếu để tôi phát hiện ra. Tôi sẽ đưa đến hội đồng kỷ luật và quyết định thôi học!! Đừng làm những chuyện ấy chỉ vì ghen ghét tài năng của người khác. Đấy là một hành động thiếu đạo đức. Không xứng đáng là học sinh ở đây.”
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi vang lên từng hồi dài.
Người tao nóng như cục lửa hầm hầm bước vào lớp.
Vừa tới chỗ Huyền đang ngồi. Tao cầm quyển sách dày cộp phang thẳng vào mặt con bé ấy.
BỐPPP!!!!!!!!
Huyền ôm mặt, nghiến răng đứng lên. Lớp học trở nên ồn ào :
-Đánh nhau kìa!
-Trời ơi!
-Đánh nhau! Quay clip đi! Lẹ lên!
Tao thét to :
-Đồ ch*!! Lương tâm của mày đâu!!?? Sao mày dám bóp méo sự thật như thế hả??? Nghi ở chín suối liệu có nhắm mắt khi thấy một đứa cậu ấy luôn tin tưởng. Bây giờ quay mặt bán đứng bạn bè hay không!!!???
Tưởng rằng Huyền sẽ lao vào đánh tao. Nhưng phản ứng của nó rất khác.
Nó chỉ cười nhếch mép, nụ cười và cách ăn nói hệt Thanh Nhã :
-Cả lớp thấy nó ném sách vào mặt mình rồi đúng không? Chỉ có những đứa như nó mới đánh bạn bè. Bán rẻ bạn bè! Chứ mình thì không bao giờ! Nghi mới không nhắm mắt nổi khi mày cứ luôn bới móc cái chết của cậu ấy vì mục đích đố kỵ Thanh Nhã. Dành Thiện bên lớp chuyên anh của mày! Đừng có mà lên mặt dạy đời tao!! Mày xem lại coi mày xứng đáng làm bạn của Nghi không!!
Cả lớp ồn ào bắt đầu chĩa “mũi giáo” vào tao.
-Người ta chết thì để người ta yên đi.
-Ờ...ờ..thích tự tạo nghiệp hả??
-Con chừng bị hiện hồn bóp cổ đó bạn ơi.
-Yêu đương nhăn nhít quá!
-Nhìn cũng xinh xinh mà sống lỗi vcl...
-Ừ ừ đúng rồi đó! Đúng thiệt!

Cùng lúc ấy thì thầy vào.
Tao vội lấy tập sách và balô chuyển qua cái bàn trống dãy bên kia. Thà ngồi một mình cô độc. Còn hơn ở bên đứa tán tận lương tâm. Và một lũ hùa theo trong khi chưa biết gì...

..........
Ngày học tập cũng đã qua đi.
Nhìn áng mây mù mịt cuối trời. Ôi...sao mà nó giống con đường đấu tranh vì sự thật của mình vậy nhỉ...Tối tăm và chẳng có chút tia ánh sáng hy vọng nào...
Những tờ truyền tin giờ đây trở thành “giấy trắng”. Chẳng còn ai quan tâm đến nữa vì lời đính chính dối trá của Huyền. Không ngờ Huyền lại chịu khuất phục trước những tờ tiền dơ bẩn đó...Mà cũng có thể, Huyền không được bảo vệ như tao...Nên Huyền mới đành phải làm vậy...Đó là hèn hay quân tử, đó là đúng hay sai? Thật khó để nghĩ...khó quá...Nhưng thôi, từ nay tao cũng chẳng cần một người bạn như thế nữa. Bạc nhược...
....
 
#26
Tao đã dặn thằng dân quân khỏi cho đàn em tới rước tao. Đã có Thiện chở tao về rồi. Vậy cũng an tâm hơn. Thế lực nhà Thiện thì sao Thanh Nhã dám đụng vào. Nhưng tao nghĩ. Giờ Thanh Nhã chẳng quan tâm gì tới những việc tao làm nữa. Vì nó biết rõ. Tiếng nói của tao đã mất đi trọng lượng và hơn hết, bằng chứng tố giác nó dường như bằng không...
Trong nắng chiều buông nhẹ buồn héo hắt. Tao ngồi sau xe Thiện. Quỳnh và Tú dẹo trên đạp điện đi kè kè. Bọn tao quyết định đến nhà Nghi thắp nén hương...
Căn nhà một lầu nho nhỏ nằm trong con hẻm vắng. Phía trước không còn treo cờ tang nữa, vì linh cữu đã chôn cất cách đây ít hôm.
Nhà Nghi theo công giáo. Nên vừa bước vào, chỉ thấy một chiếc bàn be bé phủ khăn trắng. Trên đấy là cây Thánh Giá, bình hoa huệ và di ảnh...
Mẹ Nghi ra đón bọn tao. Khuôn mặt cô ấy gầy hao, hốc hác, đượm buồn.
-Dạ chào cô.
-Chào cô ạ.

-Mấy con tới...thăm Nghi hả?..Hoa..Tú...lâu quá không thấy tụi con...
Tao nắm lấy bàn tay chai sạn của mẹ Nghi :
-Nhìn cô không được khỏe...Chú đâu rồi cô...Cô có ăn uống đầy đủ không vậy...
Giọng bà ấy run run :
-Cô khỏe không nổi Hoa ơi...Chú chưa đi làm về nữa...Bữa giờ cô bị tăng huyết áp...nên toàn nằm một chỗ...
Khóe mắt tao cay cay khi nhìn thấy mẹ Nghi bây giờ..Gia đình chỉ có một đứa con trai. Cậu ấy cũng đi mất, sau này ai sẽ chăm lo cho cha mẹ cậu khi tuổi già sức yếu...
-Xin lỗi tụi con. Cô ngửi mùi nhang bị dị ứng...Nên muốn thắp thì tới nghĩa địa Tình Thương...Kế dòng Chúa Giáng Sinh viếng..nhà mới của Nghi nha..
Tú dẹo gật đầu :
-Dạ..dạ..không sao cô ơi..Cô đừng buồn nữa nha cô..Nghi chỉ đang ngủ trong tình yêu thương của Thiên Chúa...cậu ấy chỉ đang ngủ mà thôi...
Tú dẹo và Quỳnh ngồi thăm hỏi , nói chuyện với mẹ Nghi.
Riêng tao thì đứng trơ người. Nhìn vào di ảnh của Nghi. Cậu ấy vẫn đó, vẫn nở nụ cười thân thiện như ngày đầu tiên tao gặp. Chỉ khác là bây giờ không còn cơ hội được thấy Nghi nữa...
Ôi...tao lại khóc..Cái cảm giác mất đi một người vĩnh viễn nó tồi tệ quá. Giá như cuộc đời cũng như những câu truyện mà tao viết. Chỉ cần chỉnh sử đôi ba dòng thì người chết đi cũng có thể sống lại...Cái ác bị trừng trị, công lý được thực thi..
Thấy tao rơm rớm nước mắt. Thiện nhẹ nhàng lấy khăn giấy ra đưa cho tao. Tao cầm lấy nhưng vì tay run nên làm nó rơi xuống đất. Bọc khăn giấy nhẹ, cơn gió kỳ lạ từ đâu đấy hất nó vào dưới chiếc bàn đặt di ảnh.
Tao ngồi xuống nhặt.
Bất chợt tao phát hiện một thứ...
-Ủa? Cái máy này...??
Đó là một chiếc máy nghe nhạc cũ, hình chữ nhật nhỏ màu tím. Là thứ tao thường thấy Nghi mang theo bên mình.
-Cô ơi! Sao cái máy nghe nhạc của Nghi lại rơi xuống dưới này vậy ạ?
Tao tính với tay lấy ra thì cô ngăn lại :
-Đừng con ơi! Nghi bảo cô đặt ở đấy cho Nghi!
-Hả?? Ý...ý cô là sao???
Người phụ nữ ngập ngừng :
-Không biết...nói ra...mấy đứa tin không...Nhưng đêm hôm trước, Nghi báo mộng...Nghi khóc...Nghi nói hãy đặt cái máy đấy xuống dưới bàn di ảnh cho Nghi. Nghi muốn như vậy..Lúc tỉnh lại, cô liền lục lọi trong balô của Nghi thì thấy nó và thực hiện theo...
Sau lời mẹ Nghi nói.
Quỳnh thỏ thẻ vào tai tao :
Quỳnh đã từng nghe qua “kỷ vật chôn theo xuống mồ”. Đây là một dạng nghi thức tâm linh ở một vài vùng hoặc một vài tôn giáo. Cơ Đốc giáo thì không có điều này. Một số người cũng quan niệm ; người chết đi mang theo nhiều đồ hoặc tài sản sẽ khó về với cõi an yên. Vì vậy, giấc mơ của mẹ Nghi là một điều rất đáng chú ý đến.
Tao trầm trồ :
-Ôi! Cô thám tử biết cả chuyện tâm linh á? Tụi mình hợp gu rồi đó!
Quỳnh cười.
Tao vẫn ngồi nhìn vào chiếc máy nghe nhạc. Liệu, thứ này có liên quan gì đến vụ án hay không?
..............
Sau khi tạm biệt mẹ Nghi.
Đám bọn tao ra nghĩa địa kế nhà thờ.
Những ngôi mộ với thập giá trắng phếch, nằm lặng yên trong khung cảnh chiều nhá nhem. Khiến đứa nào cũng man mác trong lòng...
Ngôi mộ của Nghi không to như những ngôi mộ kế bên. Nhưng lót đá và đặt vòng hoa rất trang trọng. Nhìn vào cũng có thể thấy được tình cảm mà bố mẹ Nghi dành cho cậu ấy, nhiều đến nhường nào...
Tao cầm que nhang trên tay. Nhìn vào ảnh Nghi trên bia. Tao không thể cầm được nước mắt. Tao gào to :
-Tâm huyết để làm gì...Cố gắng để làm gì...học thật nhiều để làm gì...Rồi cuối cùng cũng phải nằm một đống ở đây. Giữa chốn vắng hoe lạnh lùng này hả...Nghi...Mày có biết đám ngoài kia vẫn ngày ngày ăn sung mặc sướng. Thừa hưởng tiền tài, tiếng tăm trên mồ hôi nước mắt của mày không hả? Sao mày không chỉ cho tao biết. Giờ tao phải làm gì...Tao tuyệt vọng...Tao thật sự bế tắc và tuyệt vọng lắm rồi Nghi ơi...
-Má Hoa đừng đau buồn nữa...
-Hoa đừng khóc nữa. Có Thiện ở đây mà..
Quỳnh đặt tay lên vai tao. Cô bé khẽ nói :
-Bình tĩnh đi Hoa. Hoa là Hoa pro mà. Trước ngày Nghi mất á. Hoặc lúc hai người bên nhau. Nghi có từng nói điều gì lạ với Hoa không?
Tao lau bớt nước mắt ứ đọng trên hàng mi. Nhìn bầu trời chạng vạng tối, những làn khói mờ ảo bay là đà. Tao thấy những bông hoa xuyến chi trăng trắng mọc gần gò mộ.
Tao liền chỉ tay vào :
-Nghi...Nghi từng nói về loài hoa ấy...Nhưng mà..Hoa ngại nói ra lắm...Đó là những tâm sự riêng tư của Hoa và Nghi...
Quỳnh bước đến, cô bé ngồi xuống bên bụi hoa xuyến chi. Quỳnh đặt tay vào lớp đất bên dưới. Cô bé giật mình nhìn tao :
-Ở đây có bùn!!!
-Hả? Thì sao??
-Hoa không biết à? Có vài quan niệm tâm linh cho rằng ; Nếu phát hiện ra bùn ở một ngôi mộ mới xây. Khi thời tiết hanh khô, không mưa gió. Lấy bùn ấy, thoa lên mắt. Sẽ mở được “mắt âm dương”. Nhìn thấy giới ma quỷ và lối vào cửu tuyền!!
..........
Đừng tiếc 1 like và 1 comment để làm động lực cho Hoa nha. Hoa muốn rep comment của mọi người lắm. Nhưng ngoài viết truyện thì không dám nhìn vô màn hình nhiều, sợ ảnh hưởng con mắt yếu xìu của Hoa. Dù sao cũng cảm ơn mọi người 🥰
 
#27
Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu hihi.
Các page đăng truyện, vui lòng giữ nguyên phần tâm sự với đọc giả. Và up sau em 1 ngày, đó là cách để tôn trọng công sức và chất xám của người viết. Em cảm ơn.
Chào! Đầu truyện tao cũng từng nói sẽ cung cấp kiến thức về các môn khoa học tự nhiên bằng tác phẩm này. Nhằm giúp các bạn đang chuẩn bị thi đại học ghi nhớ và ôn luyện kiến thức một cách gián tiếp. Hy vọng tác phẩm này sẽ đem lại những điều bổ ích cho các bạn.

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-11.jpg&hash=684331374c9c9cd71e0d40590f5ab47f


Phần 12 : Đấu trường hóa học

Quỳnh bước đến, cô bé ngồi xuống bên bụi hoa xuyến chi. Quỳnh đặt tay vào lớp đất bên dưới. Cô bé giật mình nhìn tao :

-Ở đây có bùn!!!

-Hả? Thì sao??

-Hoa không biết à? Có vài quan niệm tâm linh cho rằng ; Nếu phát hiện ra bùn ở một ngôi mộ mới xây. Khi thời tiết hanh khô, không mưa gió. Lấy bùn ấy, thoa lên mắt. Sẽ mở được “mắt âm dương”. Nhìn thấy giới ma quỷ và lối vào cửu tuyền!!

Tao gật gù :

-Hoa cũng từng nghe nói về điều này. Nhưng khoa học cũng đã lý giải. Mộ xây lên phần đất có cơ cấu đất đặc biệt sẽ làm tăng áp suất, đẩy bùn bên dưới lên. Tuy vậy, việc Quỳnh nói...Chắc cũng nên thử...Vì...Hoa rất muốn tìm cách liên lạc với Nghi...

Thiện và Tú dẹo đều sợ hãi lắc đầu :

-Đừng Hoa ơi! Bùn ở nghĩa địa chứa nhiều vi khuẩn lắm..Bôi lên, có khi bị nhiễm trùng mắt đó!

Tao lấy chiếc bọc ni-lông trong balô ra. Ngồi xuống, hất một ít bùn vào đấy rồi cột lại...

-Khi không còn cách nào nữa. Hoa sẽ dùng thử cái này...Vì Nghi...



Tiếng chuông nhà thờ ngân lên buồn não nề.

Cả đám chia tay nhau, ai về nhà nấy.

Tối hôm đó, tao ngồi vào bàn học. Sau khi giải quyết xong mớ bài tập. Tao lấy bọc bùn ra xem. Vì cột chặt nên nó vẫn còn ướt lắm. Liệu có nên thử không nhỉ? Tao từng nghe nói. Nếu dùng cái này, mà mở thành công mắt âm dương. Cuộc sống sẽ trở nên rất rắc rối vì thường xuyên bị âm giới quấy nhiễu. Thậm chí là vướng víu vào việc bị ma quỷ ám, mạng sống như sợi dây đèn...

Chẳng lẽ không còn cách nào hay sao?

Chợt, gió thổi nhè nhẹ qua ô cửa sổ, những trang sách phất phơ. Quyển Thuật Trừ Tà nằm kế cạnh, cũng đã lâu tao không đọc nó....

Nhìn vào bìa sách cũ mèm. Tao sựt nhớ ra...

Hình như trong giấc mơ cuối cùng gặp Nghi. Cậu ấy đã cầm quyển sách này trên tay???

Vội vàng chộp lấy nó, tao lật lật ra xem. Lẽ nào..? Nghi báo mộng và cậu ấy muốn nói rằng tao hãy đọc nó? Chìa khóa để giải quyết mớ hỗn độn này là nằm ở đây?

Tao cứ lật sách trong vô thức. Gần 12 giờ khuya. Người thì mệt, mi mắt thì cứ cụp xuống. Tao chẳng thể tập trung đọc được một quyển sách mà toàn tiếng Anh như thế này.

Tao đóng sách lại, lẩm nhẩm trong miệng : “Nghi ơi! Cho tao biết tao phải đọc chỗ nào trong quyển sách này đi! Tao buồn ngủ lắm, nhưng vì mày, tao sẽ cố!”

Hít một hơi thật sâu. Tao mở quyển sách ra một cách ngẫu nhiên.

Tiêu đề đập vào mắt “intercommunication in the devil”

Tạm dịch là “Giao tiếp với một con quỷ.” Chắc mày cũng biết, tiếng Anh không thể dịch sát qua tiếng Việt về cấu trúc. Nên tạm hiểu là như thế nhé.

Tao bắt đầu ngồi đọc...

“Khi người còn sống, ai cũng có những thứ mà họ thích. Đến lúc thay đổi trạng thái linh hồn, trở thành quỷ, sở thích không hề mất mà tăng lên ở mức độ. Việc sử dụng thứ mà quỷ thích, trao cho quỷ như một món quà. Sẽ mang lại cuộc giao tiếp ngắn hoặc những thỏa thuận. Tuy nhiên, món quà không tồn tại được lâu. Vì quỷ sử dụng niềm yêu thích tạo ra sức mạnh, bắt cầu nối giữa 2 thế giới khác biệt. Do đó, để duy trì giao tiếp với quỷ. Cần phải tặng quà cho quỷ một cách thường xuyên.”

Tao giật mình..

Vậy là đúng rồi! Thảo nào chị Trúc Loan nói mình tặng quà cho chị ấy. Nhưng rốt cuộc, mình đã tặng cái gì? Sao chính mình còn không biết? Thứ chị Trúc Loan cầm trên tay bị bốc cháy trong cơn ác mộng. Đó có phải món quà không? Và việc mình ngưng mơ thấy chị ấy, lẽ nào là do món quà đã bị “sử dụng” hết?

Mỏi mắt và mệt. Tao gập quyển sách lại. Tới giờ ngủ rồi. Chắc chắn trong nay mai, tao sẽ khám phá ra thêm nhiều bí mật giúp phá giải vụ án này...

Truyện bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa facebook .com/Huynhdaohoapham

Thời gian trôi qua một cách lặng lẽ. Tao đếm từng ngày xa Nghi.

Thanh Nhã đã nhận được học bổng toàn phần. Nó sẽ sớm đi du học khi hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp. Thế và Long thì ôm một mớ tiền mặt. Bọn nó tha hồ đốt vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng...Điều đó càng làm tao thêm nhức nhói. Tao vẫn chưa tìm ra manh mối gì cả. Những giấc mơ cũng thôi xuất hiện, và quyển sách Thuật Trừ Tà tao vẫn đọc mỗi ngày chả thấy cái gì áp dụng được...

Như thường niên. Kỳ cắm trại cuối năm lại được tổ chức. Đây là kỳ cắm trại cuối cùng tao được tham gia ở ngôi trường này. Một nơi chất chứa thật nhiều kỷ niệm và cũng thật nhiều tiếc nuối...

Điều đặc biệt của năm nay đối với tao đó là ; Tao sẽ được tham dự cuộc thi “ĐDu trường hóa học”. Một hoạt động tổ chức trong kỳ cắm trại, dành riêng cho học sinh khối 12. Kỳ thi này do Câu lạc bộ Khoa học của trường tổ chức, nên phần thưởng tương đối “hot”.

Như ngày này năm ngoái. Tao đến trường sớm lắm.

Nhìn ai ai cũng vui cả, họ tung tăng dưới sân. Tao mới sựt nhận ra...Có lẽ sự ra đi bí ẩn của Nghi đã lắng xuống thật rồi...

Giờ cái lớp tao, bọn nó đã tẩy chay tao. Tao chẳng bén mảng tới gian hàng của lớp để làm gì nữa...

Tao đi lang thang, lang thang trong nắng sớm mai rải khắp sân trường.

Nhìn gốc cây phượng già, nơi Nghi thường ngồi đọc sách. Mà tao lại chạnh lòng nhớ về cố nhân... Tao ngồi xuống đấy. Chờ đợi giờ thi “Đấu trường hóa học” bắt đầu. Mục đích tao thi, cũng chỉ để hạ gục những đứa tẩy chay tao cho bỏ ghét.

.....

-Chào mừng các em học sinh khối 12 đến với cuộc thi Đấu Trường Hóa Học!!!

Tèn tén tèn ten!!!!!!

Tao hiên ngang bước vào hội trường. Sau lưng là Tú dẹo, Quỳnh và Thiện, họ đi theo để khích lệ tinh thần tao. Thanh Nhã và đám Long, Thế cũng ngồi xem. Chắc chắn rồi, vì bọn nó có biết gì ngoài ăn cắp đâu mà thi với cử.

Thằng MC đứng phía trên bắt đầu phổ biến thông tin :

-Chào các bạn. Thể lệ cuộc thi vẫn như cũ. Phía trên này có 50 ô. 50 bạn tham dự sẽ ngồi vào. Ban tổ chức phát cho mỗi bạn một chiếc bảng trắng và một cây bút lông. Các bạn sẽ ghi đáp án vào đấy. Trả lời đúng, được ngồi ở lại. Trả lời sai, xem như bị loại. Người cuối cùng vượt qua 10 câu hỏi sẽ trở thành khuôn mặt sáng giá nhất!!! Giành lấy phần thưởng 2 triệu đồng và kỷ niệm chương “Đỉnh cao hóa học của năm”.!!!! Ok!!! Bắt đầu thôi! Mời 50 bạn tham gia vào vị trí!!!

Tú dẹo đập tay vào lưng tao :

-Phần thưởng bèo nhèo quá. Má Hoa thi làm gì cho mệt...

Quỳnh cười :

-Phải thi chứ! Cho bọn nó biết thực lực của bạn bè Nghi là như thế nào! Cố lên Hoa pro!!

Thiện gật đầu :

-Ủng hộ Hoa hết mình!!

Tao cảm thấy tao thật may mắn. Trải qua biết bao nhiêu là chuyện. Cuối cùng cũng có những người bạn giỏi giang và tốt thật sự luôn đồng hành.

Trong lòng ngập tràn tự tin. Tao ngồi xuống chiếc ô vị trí của mình. Các đối thủ xung quanh đã có mặt đầy đủ. Khoảng cách tương đối xa, tránh được việc “quai cóp”.

Cầm chắc bút lông và bảng trên tay. Đã đến lúc chứng minh năng lực của mình rồi!

-Câu hỏi đầu tiên : Kim loại kiềm thổ nào có khả năng phát quang màu xanh dương khi tác dụng với nước?

Tao giật mình. Đây là kiến thức chỉ học ở lớp chuyên. Luôn giảm tải trong hóa phổ thông và kỳ thi đại học. Mới câu đầu đã “chơi” nhau như thế này. Chắc cũng kha khá đứa bị loại đây.

Là nguyên tố hóa học có tính chất phóng xạ Radi. Được Marie Curie và chồng phát hiện vào cuối thế kỷ thứ 19 trong một mẫu uraninit.

Tao ghi đáp án vào : Radi.

Đúng như dự đoán. Hơn 20 học sinh bị loại. Đa phần những đứa chung lớp tao vẫn còn ngồi. Nhưng các lớp khác phải rời vị trí, ngay cầu đầu đã phải tạm biệt cuộc chơi, khá là ê chề.

-Câu 2 : Vận động viên thể thao thường cho tay vào một loại bột màu trắng trước khi thi đấu, nhằm giảm ma sát và mồ hôi tay. Đó là gì?

Tao ghi đáp án : Ma-giê Cacbonat (MgCO3).

.....

.......

.......

Vượt qua những câu hỏi rất đặc thù về hóa ứng dụng. Không đặt nặng lý thuyết, phương trình phức tạp. Tao đã đến được câu 8. Lúc này xung quanh chỉ còn 5 đứa. Tao, Huyền, 1 đứa chung lớp và 2 đứa lớp nào không rõ. Mặc dù tao luôn xếp hạng thấp trong lớp. Nhưng cũng chỉ vì môn văn, sử, địa kéo xuống. Môn hóa thì tao vẫn học hơn nhiều đứa trong lớp lắm. Điều đấy đã khiến bọn cùng lớp bị loại phải ngạc nhiên. Và bọn ghét tao thêm bực mình.

-Câu 8 : Vì sao không dùng bình chứa thủy tinh để chứa Axit Flohydric mặc dù nó là một axit yếu?
 
Sửa lần cuối:
#28
Có 30 giây để suy nghĩ. Tao nhớ lại kiến thức hóa 11. Axit Flohydric hay HF có khả năng ăn mòn thủy tinh tạo thành Silic tetraflorua(SiF4).

Tao ghi vội vào bảng và đưa lên.

Trời! Thật không thể tin được. 1 đứa lớp tao và 1 đứa lớp nào đó đã bị loại. Trên “đấu trường” chỉ còn tao, Huyền và một thằng nữa. Tao bắt đầu chú ý đến thằng đấy. Nó mập ú, mặt lờ đờ. Thế mà không ngờ kiến thức của nó vững quá. Hơn cả bọn lớp chuyên tụi tao.

-Bắt đầu gay cấn rồi đây! Chỉ còn lại 3 khuôn mặt ưu tú. Nào! Chúng ta cùng đến với câu số 9.

Bên dưới hô la :

-Cố lên Dũng heo! Cố lên Dũng heo!

-Cố lên Huyền ơi! Cố lên Huyền ơi!!!

Ủa sao không có ai động viên tao hết vậy? Hay là tao bị tàn hình rồi???

Tú dẹo hét lên the thé :

-Im hết đi mấy má!!!! Cố lên Hoa pro!!! Cố lên hú hú ye ye!!

Tao cười. Chỉ cần có người ủng hộ mình là được. Tao không cần thắng thằng Dũng heo gì gì đó. Tao chỉ cần thắng đứa bán đứng bạn bè mà thôi.

-Câu 9 : Triệu chứng nhìn thấy những bóng người mờ. Như bóng ma là nguyên nhân của việc ngộ độc chất hóa học nào?

Cả hội trường rùng mình. Mọi người bắt đầu xôn xao :

-Năm nay hỏi về tâm linh luôn kìa!

-Hấp dẫn ghê ha!

-Ê biết câu trả lời không?

-Mới nghe lần đầu luôn đó!

Tao cười thầm. Tao thường đọc các bài lý giải về ma quỷ trên cơ sở khoa học. Nên đã mường tượng được đáp án.

Đầu thế kỷ 20, bác sĩ nhãn khoa William Wilmer xuất bản một bài báo trong tạp chí nhãn khoa Mỹ. Nói về một gia đình bị ma ám. Ban đầu, cây cối trong vườn héo tàn. Qua thời gian, những người trong nhà bắt đầu nhìn thấy những bóng ma ở gác bếp, cầu thang. Và cuối cùng là tất cả các thành viên trong nhà đều tử vong. Nguyên nhân chính là do lò sưởi bị rò rỉ, tạo thành màng khí Carbon monoxide (CO).

CO là một chất khí không màu, không mùi, rất khó phát hiện. Nó cực kỳ nguy hiểm vì các tế bào hồng cầu con người hấp thụ CO dễ dàng hơn Oxi. Việc thiếu Oxi lâu dài, dẫn tới các triệu chứng như mệt mỏi, buồn nôn, lú lẫn và cuối cùng là đột tử. Người nhiễm độc CO thường có những trải nghiệm ảo giác về tâm linh, như việc nhìn thấy bóng ma.



Tao ghi đáp án và đưa bảng lên.

Huyền để trống.

Tuyệt vời.

Nó đã bị loại. Huyền nhìn tao cười khinh bỉ trước khi nó rời "sàn đấu".

Tuy nhiên, tao chả quan tâm. Lúc này, tao cảm thấy phấn khởi hơn bao giờ hết. Nhìn nó lầm lũi bước xuống và đám học sinh trầm trồ đưa mắt về phía tao. Lâu rồi, tao mới có lại những cảm giác tranh đua thú vị như thế này. Mà cũng đúng. Để thấy được vẻ đẹp và thật sự hiểu môn hóa thì việc học dựa theo chương trình sách giáo khoa là không đủ. Cần phải tìm hiểu từ nhiều nguồn. Hóa học sẽ trở thành một thứ đầy bổ ích và hữu dụng cho đời sống.

-Chúc mừng 2 gương mặt xuất sắc đã đến được với câu 10. Mọi năm, tới câu 9 chỉ còn một người. Nhưng năm nay, chúng ta sẽ được chứng kiến trận “solo 1-1” đầy gay cấn! Không còn xa lạ gì nữa. Ô thi đấu số 41. Đó là bạn Dũng học sinh lớp 12 chuyên lý. Người từng đạt giải nhì cuộc thi Physical*****. Còn bạn nữ ở vị trí số 28...À...bạn có thể giới thiệu thêm về mình cho mọi người không??

Tao trừng mắt, đứng dậy nhìn về phía thằng béo. Không ngờ nó chung lớp với Văn Nghi. Trả lời được những câu vận dụng hóa học thế này, lại còn biết về hiện tượng khoa học gắn với tâm linh. Chắc chắn thằng này không phải dạng tầm thường.

Xung quanh biết bao ánh mắt đang đổ dồn về phía tao. Tao hồi hộp, người run bần bật, lấy micro từ tay thằng MC. Tao trả lời :

-Ờ..ờ...Mình...Mình tên là...Đào Hoa...

Bên dưới cười phá lên vì cái tên “ngộ nghĩnh” của một đứa vô danh tiểu tốt như tao.

-Mình học...12 chuyên hóa...Mình...à...Mình từng...đoạt giải...Giải nhì cấp thành phố...Môn hóa học!

Mọi người trầm trồ nhìn tao đầy ngưỡng mộ.

-À...à...mình chưa nói xong...Mình đoạt giải đó...hồi học cấp 2...

Bên dưới lại cười nghiêng ngả. Tao cảm thấy xấu hổ lắm vì chẳng có thành tích to tát gì để khoe. Nhưng thôi, chẳng quan trọng. Vì tao sắp chinh phục kỳ thi này rồi.

-Cảm ơn bạn Đào Hoa...Haha...! Ok! Bây giờ chúng ta sẽ đến với câu số 10. Hiện nay tình trạng mê tín dị đoan ngày càng phức tạp. Nên hội đồng quyết định thêm các câu hỏi về khía cạnh trên. Nhằm củng cố cho học sinh cái nhìn khách quan, tránh được việc lòng tin bị lợi dụng.

Ra là vậy. Cũng khá hợp lý. Tao lắng tai nghe câu hỏi tiếp theo từ MC. Hội trường đang nóng lên, trông mặt đứa nào cũng phấn khích.

-Câu 10 : Ta thường thấy có khói trắng bay là đà ở nghĩa địa, tạo thành hình thù như người. Nhiều thuyết cho rằng đó là âm hồn lởn vởn, vì sao có điều này?...Lưu ý : Không viết đáp án vào bảng. Hai bạn! Dũng và Hoa! Hãy phát biểu và lý giải hiện tượng trên?!

Tao ngơ ngác, chưa kịp suy nghĩ thì thằng Dũng đã đứng bật dậy. Nó dõng dạc :

-Hiện tượng này quá đơn giản! Các phân tử nước khi gặp nhiệt độ ở điểm sôi, sẽ chuyển dần sang thể hơi. Những phân tử hơi tác động qua lại, khi tương tác đủ lực. Hiện tượng bốc hơi diễn ra. Hơi bay lơ lửng. Bị khúc xạ ánh sáng gây đánh lừa thị giác. Người sợ ma. Tất nhiên sẽ nhìn gà hóa cuốc. Tưởng tượng đó là ma! Haha! Em xin hết!

Bên dưới vỗ tay ầm ầm. Hò la dữ dội. Công nhận thằng Dũng này cũng nhiều fan thật.

MC vừa nhìn vào tờ đáp án vừa cười :

-Bạn trả lời rất nhanh. Rất khoa học. Rất xúc tích. Tuy nhiên, đây là “Đấu trường hóa học”. Nên không được dùng vật lý để giải thích. Do đó, đáp án của Dũng không được chấp nhận. Nhường cơ hội lại cho bạn Hoa nha! Xin mời Hoa!

Mọi người ồ ồ thất vọng khi biết Dũng đã trả lời sai. Thằng Dũng nhìn tao. Nó cười :

-Cố lên Hoa!

Ồ! Thằng này thật có tinh thần “thượng võ”. Còn khích lệ đối thủ nữa chứ. Nhưng mà, tao cũng đâu biết gì đâu. Thôi thì đứng lên nói xin ngừng cuộc chơi. Nhường giải nhất cho thằng Dũng. Trả lời lung tung lại biến thành nhân vật tấu hài của năm.
 
#29
Chợt, có một cô bé mặc áo dài trắng, từ bậc thang chạy lên khu vực thi đấu. Cổ tao như bị đông cứng lại. Tao không thể xoay đầu qua nhìn cô ấy là ai. Trong giây phút đó, cô ta tới gần tai tao và nói nhỏ :

“-Hóa học lớp 11.”

Tao nổi hết cả da gà. Xong câu nói của cô ấy, cổ tao đã cử động lại được. Tao xoay qua ngay lập tức. Nhưng...cô bé ấy đã biến mất???

-Bạn Hoa ơi! Bạn Hoa! Trả lời đi bạn!

Tao giật mình. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào tao. Thằng MC ngồi xuống đưa micro vì nãy giờ tao vẫn chưa chịu đứng dậy. Tao cầm lấy micro.

-Ủa bạn nữ khi nãy đâu rồi ạ???

Hội trường xôn xao. Thằng MC thắc mắc :

-Ý bạn là sao? Trả lời câu hỏi đi bạn!

-Hả? Chứ...chứ...cậu không thấy cô bé khi nãy lên trên này à?

Bên dưới xì xào :

-Câu giờ kìa!

-Trả lời không được thì chịu thua đi.

-Tốn thời gian quá!

-Giả ngáo đá nữa!

Tao lồm cồm đứng dậy. Mọi người không thấy cô bé ấy sao? Mà.. Thôi kệ, phải nói dừng cuộc chơi trước đã.

Ê Khoan! Đúng rồi! Hóa học lớp 11!

Là hóa học lớp 11?!

Tuyệt! Tao đã biết cách để trả lời câu hỏi này!

MC nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu :

-Nhanh lên bạn ơi.

Tao đưa micro ra trước miệng, chữ nghĩa tuôn ra liên tục :

-À...ờ...Mình xin phép được lý giải dựa theo cơ sở hóa học như sau....Các cơn mưa có chứa axit do khí thải, thường để lại một lượng...Ờ...ờ..Axit Nitric ứ đọng trên các ngôi mộ hoặc...kẽ hở bê tông,...Khi chất này gặp Amoniac, được sinh ra từ sự phân hủy xác động vật hoặc người. Chúng sẽ phản ứng gây nên làn khói trắng và bay là đà. Đây chính là hiện tượng “Không có lửa vẫn có khói”. Tạo thành phân bón Amoni Nitrat. Loại khói của phản ứng này tồn tại trong thời gian ngắn, thường bay là đà và bốc lên theo hình cột. Do đó, nhiều người liên tưởng nó giống hình thù bóng ma, nhất là ở một nơi đầy huyền bí như nghĩa địa..Em...Em xin hết.

MC trừng mắt nhìn vào tớ đáp án :

-Trời ới! Tin được không???Thật quá thông minh! Thật quá xuất sắc! Chúng ta đã tìm được Đỉnh Cao Hóa Học của năm rồi! Không ai khác! Phạm Đào Hoa-12 chuyên hóa!!!

Cả hội trường vỡ ào trong tiếng vỗ tay. Dũng thán phục nhìn tao :

-Bà giỏi quá! Trời đất ơi!! Siêu nhân!

Tao cũng không thể tin được, mình đã trả lời câu hỏi một cách êm gọn đến thế. Những gì mà tao nói như có ai đó điều khiển vậy.

Phía xa xa, đám Thanh Nhã và Huyền tức tối, rời khỏi hội trường.

Bọn bạn của tao chạy ào ào lên. Tú dẹo thì nắm chân, Quỳnh thì ôm hai nách, Thiện thì đỡ lưng. Bọn nó vui sướng, cố nhấc bổng tao lên :

-Hoa pro! Hoa pro! Hoa pro! Hoa pro muôn năm!!!

-Má Hoa giỏi quá!! Aaaaa!!! Má Hoa vô địch!!!

Tao sung sướng nhận lấy giải thưởng và những lời khen từ hội đồng. Phía dưới biết bao học sinh hết mực khâm phục.

Đây chỉ là một cuộc thi cấp trường, nhưng cũng đã khiến nhiều người biết đến tên tao. Tuy vậy, tao không vội đắm chìm trong chiến thắng. Nhất định. Tao sẽ dùng cái tiếng tăm "nhỏ nhoi" này, bằng cách nào đấy đòi lại công bằng cho Nghi.



Ra khỏi hội trường. Tú dẹo mượn cái kỷ niệm chương, nó ngắm nghía :

-Đẹp quá má Hoa ơi! Tui không ngờ má Hoa giỏi khủng khiếp vậy luôn đó! Mấy cái dạng tư duy hóa ứng dụng nó còn khó hơi bài tập nâng cao nhiều.

-À..ờ...Có gì đâu...Mà...Khi nãy...Tụi bây. Có đứa nào nhìn thấy một cô bé chạy lên chỗ thi đấu khi tao đang chuẩn bị trả lời câu 10 không?

Thiện, Quỳnh và Tú đẹo đều đồng loạt lắc đầu. Thiện hỏi :

-Ủa? Chuyện gì vậy Hoa? Lúc đó Thiện cũng thấy Hoa như người mất hồn...Rồi hỏi MC về cô bé nào đấy..

Tao đã ngờ ngợ ra...Nhưng tao chưa muốn nói mọi người biết, tao lắc đầu :

-Thôi không có chuyện gì đâu! Qua gian hàng lớp Quỳnh ăn uống gì đi! Hoa lo hết. À! Nghe nói trai bên chuyên toán...Đẹp lắm hả? Hihi.

Tú dẹo và Quỳnh cười khoái chí. Thiện trề môi :

-Còn Thiện thì sao....

..........

Bọn tao ngồi quây quần quanh chiếc bàn nhỏ kế gian hàng lớp Quỳnh.

Tú dẹo vừa hút trà sữa, vừa nói ra rả :

-Công nhận mấy bạn đẹp trai chuyên toán chu đáo ghê. Chuẩn bị bàn cho "khách" nữa. Í hí hí

Tao tiếp lời :

-Chứ sao. Thề luôn! Trong các lớp, tao thích mấy bạn chuyên toán nhất. Tiếc là...ngu toán nên không thi vô nổi...

Thiện chống cằm :

-Còn mấy bạn chuyên anh thì sao. Hoa thích không? Như Thiện nè.

Tao lắc đầu :

-Thôi thôi. Ê ! Quỳnh! Ê!! Suy tư gì đó Quỳnh?

Cô bé giật mình, làm rơi cây cá viên chiên đang ăn dở lên chiếc khay :

-Nè mọi người. Nghi có phải người kỹ tính không?

Tao cười nhạt :

-Tất nhiên! Nghi hội tụ tất cả các đức tính của một con người học thuật! Để nhớ coi...Đúng rồi! Có lần nộp bài môn ngữ văn mà giáo viên cho về nhà làm á! Nghi làm xong rồi còn chụp hình lại. Sau đó mới nộp cô..Kiểu như...Nghi sợ cô làm mất bài. Nghi còn có bằng chứng để nói Nghi đã làm...Nhớ lại những tháng ngày tao với Nghi cùng chép văn mẫu rồi sửa từ ngữ...Hai đứa đều ngu văn, nhưng cùng nhau cố gắng...vui lắm...Tiếc là bây giờ...không còn cơ hội nữa...

-Hoa lại buồn rồi kìa! Để Thiện chỉ Hoa làm văn nha! Thiện giỏi văn lắm nè.

-Ờ..vậy luôn.

Quỳnh nói tiếp :

-Nếu Nghi là người kỹ tính và hay lo xa đến như vậy! Chắc chắn Nghi sẽ để lại thứ gì đó làm bằng chứng...Công trình nghiên cứu EST là của cậu ấy!

Tao thở dài :

-Hoa cũng nghĩ đến việc này lâu rồi...Nhưng đến nay vẫn chưa tìm được thêm manh mối gì...

-Hoa thử nhớ lại xem. Nơi Nghi thường đến nhất trong suốt quá trình nghiên cứu, là ở đâu? Rất có thể, Nghi đã lưu giữ lại một thứ gì đó...

Tao vội đáp :

-Chính là phòng thí nghiệm! Nhưng...

-Quỳnh biết nơi ấy là nơi không phải ai cũng có thể vào được. Vì vậy, tối nay! Chúng ta nhân cơ hội được ở lại trường! Cùng lập kế hoạch đột nhập một chuyến!

-Nhất trí!!!

Tú dẹo lo lắng :

-Cẩn thận nha hai má! Khéo bị phát hiện coi chừng bị...đuổi học đó! Phòng thí nghiệm là khu vực "giới nghiêm" của trường!

.........................................................................

Đọc giả ơi. Cảm ơn đọc giả <3
 
#30
MẠNH DẠN CHO EM XIN 1000 LIKE ĐỂ LÊN PHẦN 14 ĐI Ạ HIHI :v
CÁC PAGE ĐĂNG TRUYỆN VUI LÒNG ĐĂNG SAU EM MỘT NGÀY NHA. CẢM ƠN AD CỦA CÁC PAGE RẤT NHIỀU.

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-12.jpg&hash=6785a45639cfffc82ba0869a203bb5de


Phần 13 : Thuật trấn quỷ

-Quỳnh biết nơi ấy là nơi không phải ai cũng có thể vào được. Vì vậy, tối nay! Chúng ta nhân cơ hội được ở lại trường! Cùng lập kế hoạch đột nhập một chuyến!
-Nhất trí!!!
Tú dẹo lo lắng :
-Cẩn thận nha hai má! Khéo bị phát hiện coi chừng bị...đuổi học đó! Phòng thí nghiệm là khu vực "giới nghiêm" của trường!
.............
Lạ thay, 5h chiều, trời bắt đầu chuyển mưa. Mây đen ùn ùn kéo tới phủ kín trời. Thế là việc đốt lửa trại và các hoạt động đêm nay sẽ diễn ra không mấy suôn sẻ. Tuy vậy, học sinh vẫn rất vui vì điều thú vị nhất của kỳ cắm trại là được ở bên bạn bè.

Tao với Quỳnh vừa tắm xong. Hai đứa dạo bước dưới hành lang. Ngoài kia, từng giọt mưa nặng hạt rơi lã chã.

-Haizz...Tối nay Hoa không biết mình sẽ ngủ ở đâu...
-Sao vậy? À...
-Hoa bị tẩy chay rồi. Chẳng nằm gần đứa nào được hết. Có khi đang ngủ, bọn nó lén đâm một phát chết luôn..
-Haha! Hoa này. Tưởng tượng phong phú quá! Thôi cứ qua lớp Quỳnh ngủ đi. Lớp Quỳnh ai cũng hâm mộ Hoa hết đó.
-Nhưng nếu..họ biết và...họ cũng nghĩ...Hoa là người "vu oan" cho Thanh Nhã..Chắc chẳng còn ai hâm mộ Hoa nữa.
-Lớp Quỳnh ngoài việc học ra. Không ai thèm để mắt tới những chuyện đó đâu....Hoa đừng buồn lòng. Ngày nào đó không xa nữa. Chúng ta sẽ ngẩng cao đầu. Được mọi người tán tụng vì dám đấu tranh vì sự thật...
Nhìn ra mưa, tao thở dài :
-Hy vọng...không như Nhà thiên văn học Galileo Galilei. Với câu nói đi vào lịch sử “dù sao Trái Đất vẫn quay”...Chịu lao tù, chịu tra tấn và hơn 70 năm kể từ ngày mất...Sự thật trong học thuyết của ông mới được công nhận...Bạc bẽo cho số phận những con người học thuật chân chính...

.....
8h tối, tao vào lớp Quỳnh để tìm chỗ ngủ ké. Ai cũng chào đón tao rất nhiệt tình. Ngồi bàn chuyện hóa học mà mỏi cả mồm. Lát sau, tao phải giả vờ xin phép ra ngoài đi tolet mới thoát khỏi bọn này.

Những hạt mưa đêm vẫn bay bay bên hiên vắng lặng. Cầm cành hoa giấy đỏ thắm trên tay. Tao lại nhớ về Nghi của những ngày trước. Không biết bao giờ, mới có một người đội cả trời mưa, ướt đẫm người, chỉ để chạy đi đón tao. Tuổi học trò cũng như bầu trời đầy kỷ niệm. Nhưng đẹp thế nào rồi cũng phải chịu vùi lấp sau màn mưa...
.............
-Hoa! Hoa pro! Hoa! Khóc hả??
Tao giật mình. Thiện đã đứng kế bên từ lúc nào tao cũng chẳng hay.
-Đâu có! Mưa tạt vô mặt thôi! Hửm? Đang học bài hả?
Thiện cầm trên tay quyển sách ngữ văn.
-Hì...Tranh thủ đó mà.. Thiện thi khối D. Hoa cũng biết rồi. Với lại, môn văn cũng là môn mà Thiện thích.
Tao gật đầu. Hai đứa im lặng nhìn mưa rơi. Thấy Thiện học bài lẩm nhẩm trong miệng, tao lại nhớ đến Nghi.
-Hồi trước. Nghi cũng hay như vậy.
-Thế à? Thiện tưởng những người tài giỏi cỡ Nghi, sẽ không học bài theo cách này...?
-Ừm..thật ra...tôi chỉ đoán vậy thôi. Vì thấy Nghi hay lẩm nhẩm, như nói chuyện với ai đó...

Thiện gấp quyển sách lại, cậu ấy nhìn vào mắt tao :

-Tình cảm giữa Hoa và Nghi....Có phải...chỉ đơn thuần là tình bạn không?

Tao cười khẽ khàn :

-Giữa nam và nữ, theo cậu, có tồn tại tình bạn không?

-Thiện không biết...nhưng thấy Hoa luôn nhớ về Nghi và cố gắng nhiều như vậy...Thiện...Thiện nghĩ...
-Chúng tôi chỉ là bạn. Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Nhưng chúng tôi chẳng bao giờ vượt quá giới hạn. Không như mấy người. Anh em bà con họ hàng mà cũng thích nhau được!
-Ý...ý Hoa là Nhã với Thiện hả?? Trời ơi..Thiện đã nói rồi mà..Thiện chỉ coi Nhã như đứa em họ thật sự. Và người Thiện có tình cảm là Hoa! Là Hoa đó!

Tao quay mặt bỏ đi.

-Nhìn mặt cậu có nét giống con nhỏ đó. Tôi lại cảm thấy bực mình!
-Ê ê Hoa! Đừng giận cá chém thớt mà...Thiện đâu có xấu xa như nó đâu!...
............
Tao liếc nhìn Thiện.
Nước mắt lại ứ ra từng dòng...

-Vậy sao cậu không nói cho bố mẹ nó biết. Nó là đứa ăn cắp chất xám của người khác! Nhà đã giàu đến như vậy. Còn ham cái suất du học chẳng đáng là bao!!! Sao lại nỡ cướp đi cơ hội và mạng sống của một người có hoàn cảnh đáng thương như Nghi chứ??! Hả? Cậu nói tôi nghe đi!!!

Thiện cúi mặt xuống..Miệng lắp bắp :

-Hoa..Hoa..Bình tĩnh...Thiện luôn cố gắng và muốn giúp Hoa...Muốn Nghi có thể yên lòng nhắm mắt mà...Nhưng...Chúng ta không có bằng chứng..Thiện hứa...Thiện hứa với Hoa. Khi có bằng chứng. Thiện sẽ là người đứng ra lật mặt của Thanh Nhã đầu tiên! Xin Hoa hãy tin Thiện...

Tao bước đi về phía hành lang tối om. Thiện bám theo :

-Hoa đi đâu đó!?? Phòng ngủ lối này mà??
.................
Bất chợt, đôi chân tao sững lại.
Có một cô bé mặc áo dài đứng trong bóng tối, đang dựa vào tường. Mái tóc cô ấy che phủ kín mặt. Tà áo phất phơ, nhuỗm màu xam xám của bóng đêm.

Tao tiến lại gần. Tò mò. Tao khẽ hỏi :
-Bạn là ai vậy? Sao...sao bạn đứng ở đây?

Cô bé ấy nhẹ nhàng đáp, làn hơi từ miệng cô ấy bốc ra làm tao lạnh thấu cả xương...
-Tặng quà cho chị đi...Đào Hoa..
...............
Tao hoảng hồn. Trời đất? Ai vậy nhỉ? Sao lại biết tên tao. Lại còn xưng chị? Tao học khối 12 là lớn nhất trường, chả lẽ còn có đứa lớn hơn?? Có lớp 13 à?

Tao cố giữ bình tĩnh và đẩy mớ suy nghĩ hỗn độn qua một bên. Tao cố nhập vào cuộc trò chuyện hơn là đặt ra những câu hỏi.

-Em...Em sẽ tặng quà cho chị. Nếu chị nói chị cần gì.

Hơi thở lạnh cống ấy lại làm tao rùng mình.

-Thứ trên tay em.

Không suy nghĩ quá nhiều. Như bị thôi miên. Tao chìa nhành hoa giấy ra.
Ôi!!! Nhưng thật khủng khiếp! Cô ấy nắm lấy cành hoa giấy, không những thế, những ngón tay còn lại bám lên bàn tay tao. Cổ cô ta hơi nghiêng một chút, để lộ khuôn mặt sau mớ tóc dài xơ xác. Con mắt đen sâu hoắm đã lộ ra. Nửa miệng cười ha hả.

Quá kinh hãi. Tao thét lên :
-Ááááááááááá!!!Tha cho emmmmmmm!!!!!
............
Truyện bạn đang đọc được viết bởi Phạm Đào Hoa(facebook .com/huynhdaohoapham)
Hoa!!!Hoa!!! Có chuyện gì vậy??Hoa pro!!!
Tao từ từ mở mắt ra...
-Hoa sao vậy?? Sao đứng nói chuyện một mình rồi la hét vậy??
Thiện đang để hai tay lên vai tao. Nó nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt tao. Giật mình, tao đẩy nó ra.
-Ê lợi dụng hả!??
-Đâu có. Đâu có..Thiện đâu dám... Hoa sao vậy??
Tao thở liên tục để hồi tỉnh lại. Lấy tay vuốt vuốt mái tóc. Chuyện gì mới xảy ra thế nhỉ? Mình đang mơ hay thật?

-Ê ê! Cậu có thấy bạn nữ lúc nãy đứng ở đây không???
Thiện nhăn mặt :
-Hoa đừng làm Thiện sợ nha. Ở đây là cuối dãy D. Chẳng có ai ngoài hai đứa mình đâu...
-Đúng rồi...cành hoa giấy của tôi??

Tao ngó dọc ngó nghiêng. Thiện nuốt nước bọt, đập đập tay lên vai tao :
-Thôi...thôi ra ngoài sáng rồi kiếm nha. Ở đây cứ ghê ghê kiểu gì ấy!
....
Một lát sau, cảm thấy tương đối ổn trở lại. Tao bắt đầu suy nghĩ...Cảm giác lúc này giống như tao vừa thoát ra khỏi thế giới rất lạ kỳ. Giờ tao mới đủ minh mẫn để đoán ra người con gái ấy là ai. Và món quà cô ấy thích, không gì khác, là những cành hoa.
Tao chợt nhớ lại ngày hẹn hò đầu tiên với Thiện, cái lần tao làm rơi gì đấy ở nhà vệ sinh. Chính xác, cũng là một cành hoa. Có thể...Trúc Loan đã lấy được nó và hiện về trong những giấc mơ để...cảm ơn?

-Hoa đang nghĩ gì đấy? Sao nhìn Hoa như người mất hồn vậy?
-Cậu có tin vào thế giới tâm linh không?
-À..Thiện cũng không biết nữa. Lâu lâu coi phim ma. Thấy cũng ghê ghê. Nếu có thiệt, chắc là đáng sợ lắm...

Tao dựa lưng vào gốc cột, nhìn ra ngoài trời mưa...Những âm thanh thân thuộc quyện vào không gian lạnh vắng “Chưng gai, bánh giò đây,..Bánh mì bơ sữa, đặc biệt thơm ngon, 5 ngàn một ổ,....”.

Tao nhìn Thiện :

-Giờ tôi mới thấm thía câu “Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu và lệ cho người nghèo”. Đồng tiền và quyền lực, có sức mạnh ghê gớm đến như vậy sao...Khi chẳng còn niềm tin vào thế giới duy vật này nữa. Con người ta tự xoa dịu và cứu lấy mình bằng duy tâm. Nhưng...Những thuyết như quả báo, làm việc ác sẽ phải đền tội,... Liệu có tồn tại thật sự hay không? Hay chỉ là thứ ta thấy trên phim, trên những tác phẩm truyện...
-Hoa à...Dù không có bằng chứng cụ thể..Nhưng Thiện vẫn tin Nghi là chủ của đề tài. Bởi Thiện biết, có những sự thật, không thể thấy bằng mắt mà phải cảm nhận bằng trái tim.
-Có lẽ...Đã đến lúc...Tôi phải nhờ đến...tâm linh thật rồi. Đó là chìa khóa duy nhất để mở ra con đường đòi lại công bằng cho Nghi.
-Hoa...Hoa..tính dùng bùn ở gần mộ để mở mắt âm dương gì gì đấy à??
Tao lắc đầu :
-Không...Mà cũng trễ rồi. Cậu về phòng đi. Tôi phải chuẩn bị kế hoạch của tôi và Quỳnh đây.
-Cho...cho Thiện đi theo được không? Thiện năn nỉ từ trưa đến giờ...

Tao thở dài :
-Hãy xem như...tôi lo cho sự an toàn của cậu. Tôi không muốn cậu bị liên lụy nếu ai đó phát hiện. Giữ lấy điều ấy trong đầu và đừng phụ lòng tôi...

Tao và Thiện tạm biệt nhau.
..............
Về đến phòng, Quỳnh đang lướt facebook bằng chiếc laptop.
-Hoa đi đâu mà lâu vậy?
Tao nằm xuống kế bên :
-Đi dạo một chút ấy mà. Wow, Quỳnh mới thay đồ hả? Dễ thương quá ta.
 
#31
Quỳnh mặc bộ pijama màu hồng trông rất đáng yêu. Nhìn Quỳnh xinh xắn thế này, thảo nào thằng dân quân mê tít.

-Bữa giờ Quỳnh có nhắn tin với thằng dân quân xấu xí không?
-Hì...Hoa này..Cứ kêu người ta xấu xí hoài.
-Haha! Bênh luôn kìa! Đừng nói là Quỳnh có cảm tình với nó rồi nha!! Hai người ghê lắm! Lén lút tâm sự mà không cho Hoa biết!

Quỳnh đỏ mặt. Gập màn hình laptop xuống.

-Thôi đi. Bỏ chuyện đó qua một bên. Bàn về kế hoạch của tụi mình đi kìa!
-Ờ..ờ..Bây giờ mấy giờ rồi ta. Gần 10h...Khi nào thì tụi mình hành động được?
-Tất nhiên là lúc mọi người ngủ hết. Khoảng 2h sáng, Hoa chợp mắt một chút đi, có gì Quỳnh kêu Hoa dậy.
-Thôi thôi. Hoa mà ngủ là ngủ tới sáng luôn đó! Lại đằng kia ngồi chơi đánh bài với mấy đứa lớp Quỳnh giết thời gian đi.
Tao tham gia vào sòng bài của hội chị em phụ nữ chuyên toán. Mấy bạn này vui vẻ và hòa đồng cực kỳ. Ngồi chơi bài tiến lên, bài cào giữa đêm mưa thích lắm.
Thua sẽ bị uống nước. Tao nốc căng hết cả bụng. Khi tao bắt đầu cảm thấy “mắc”, cũng là lúc bọn này kéo nhau về chỗ ngủ.
Gần 1h khuya. Tao ra ngoài để đi tolet. Quỳnh nháy mắt ra hiệu, nó sẽ theo tao sau. Bọn trong phòng chẳng mấy chốc đã ngủ say như chết.

Khi tao giải quyết xong. Đang rửa tay thì Quỳnh đã đến ngoài cửa. Quỳnh gọi vào :
-Lẹ lên Hoa! Trời lạnh quá!!
Tao với Quỳnh đi rón rén dưới hành lang. Sân trường vắng hoe, các lớp đều đã tắt điện.
-Ê Quỳnh! Tự nhiên Hoa lại quên một vấn đề nữa!
-Sao? Hoa nói đi!
-Tụi mình vào phòng thí nghiệm bằng cách nào bây giờ? Ở ngoài chắc chắn đã khóa chặt rồi!
-Đừng lo! Quỳnh dựa vào suy luận và biết lối khác để vào!
-Ê ê! Quỳnh! Quỳnh!! Thằng Long kìa!

Đi qua dãy B, tao và Quỳnh chạm mặt thằng Long. Khuya thế này. Mà nó còn đang đứng lén hút thuốc lá ở cuối dãy.
Đi ngang qua nó, tụi tao nhìn thẳng một đường, coi như chẳng quen biết.

-Giờ này còn đi đâu đấy? Hai bạn nữ xinh đẹp.

Khói thuốc lá bay lởn vởn, cái mùi ấy thật khó ngửi. Tao và Quỳnh chẳng thèm đáp lại mà đi qua luôn. Nhưng tao biết, ánh mắt thằng Long đang dán theo bọn tao. Nó muốn biết bọn tao đang tính đi đâu.

Rời khỏi dãy B, tao quay mặt lại...không thấy thằng Long nữa. Có dự cảm chẳng lành, tao khẽ nói với Quỳnh :
-Hay dời lại kế hoạch, để hôm khác...Hoa nghi ngờ thằng Long đang đi báo cho ai đó về việc nhìn thấy tụi mình!
-Hoa đừng lo! Mình cứ cẩn trọng là được. Chẳng ai biết tụi mình đang dự tính điều gì đâu. Nhất quyết phải tìm ra manh mối trong đêm nay. Vì sau này, chúng ta không có cơ hội ở trường vào lúc khuya nữa!
Quỳnh nắm lấy bàn tay lạnh cóng của tao.
-Cố lên Hoa pro! Vì Nghi. Chắc chắn Nghi sẽ thấy những việc chúng ta làm và cậu ấy sẽ giúp đỡ chúng ta!
.....................
Tới dãy D cũ, căn phòng thí nghiệm vật lý đã hiện ra trước mắt. Bên trong chẳng thể thấy được gì ngoài một màu đen.

-Ủa Quỳnh?? Sao lại lên lầu!?
-Đi theo Quỳnh. Có lối khác mà!

Quỳnh dẫn tao vào trong nhà vệ sinh ở lầu 2. Bước đến căn phòng cuối cùng. Quỳnh nhẹ đẩy chốt cửa ra. Tiếng ken két từ cánh cửa làm tao nổi hết da gà.
Tao còn đang ngớ người, chẳng biết Quỳnh tính làm gì. Thì cô bé đã leo lên bồn nước sau chiếc bồn cầu. Nhón chân và lấy tay đẩy đẩy tấm la phông trên trần nhà.
-Hoa! Hoa!! Đúng là có thật!!
Tao ngơ ngác nhìn Quỳnh. Cô bé ấy đã đẩy được tấm la phông ố màu ra một cách dễ dàng.
Để lộ một cái lỗ hình chữ nhật nằm dọc theo tường phía sau.

-Ê Quỳnh! Sao Quỳnh biết hay vậy??Đó...đó có phải “lỗ chó” để chui vào phòng thí nghiệm không??
Quỳnh chầm chậm bước xuống kế tao. Cô bé lắc đầu, nét mặt đầy bâng khuâng :
-Quỳnh cũng không chắc nữa! Ban đầu Quỳnh chỉ nghĩ mọi thứ là hư cấu. Nhưng không ngờ lại là thật!
-Quỳnh nói rõ hơn một chút được không?
-Ờm...Nói ra thì dài lắm. Tóm lại là ngôi trường chúng ta đang học. Như Hoa cũng đã biết. Được xây dựng từ thời Pháp. Các đây khá lâu, Quỳnh có tình cờ đọc được một loại thuật trấn quỷ của các thầy phù thủy, theo quan niệm Tây phương á! Là trường học rất dễ bị quỷ ám. Nên khi khởi xây, luôn nhờ phủ thủy đặt một trấn yểm, được gọi là “Le sacrement académique”.(Tiếng Pháp).
-Wow! Hấp dẫn đến thế cơ à? Nhưng sao Quỳnh biết chỗ này. Ý Hoa là chỗ dẫn đến phòng thì nghiệm.
-Theo mô tả của thuật, thì đây là một trong 4 lối dẫn vào 4 chỗ đặt trấn yểm của loại trường học được thi triển “Le sacrement académique”.
-Vậy bây giờ...Tụi mình chui vào cái lỗ đó hả? Nó sẽ dẫn đến đâu?? Liệu có phải phòng thí nghiệm không??
-Cứ đi thôi Hoa ! Đừng lo! Nếu đúng như bài viết tiếng Pháp, Quỳnh từng đọc. Thì sẽ dẫn tới được!
-Wow! Quỳnh biết cả tiếng Pháp á? Bonjour Quỳnh xinh đẹp!
-Hì. Hoa này. Còn giỡn được nữa. Lẹ lên! Lẹ lên! Tụi mình không có nhiều thời gian đâu!

Quỳnh leo lên. Cô bé chui tọt vào trong cái lỗ hình chữ nhật. Lỗ không to mấy, nhưng hai đứa tao đều nhỏ nhắn, nên cũng chẳng quá khó khăn.
Ở trong này như tách biệt với thế giới bên ngoài. Lạnh và ẩm thấp, rất kỳ dị. Y hệt lối vào những tầng hầm bí mật trong phim về quỷ.
Âm thanh u u nào đấy nghe kinh quá.
Tao và Quỳnh đều phải bò mới di chuyển được trong “đường ống” này. Quỳnh dẫn lối, cô bé vừa cầm đèn pin điện thoại, vừa phủi phủi qua lại để mấy cái mạng nhện toạc ra.
Tao không biết chất liệu của cái ống này bằng sắt hay inox. Nhưng nó lạnh như đá trong tủ đông í. Kết cấu của đường ống này dần đi xuống. Tao nghĩ những người xây dựng nó cố tình làm vậy. Chứ làm kiểu thẳng đứng thì sao “chơi” được. Có lẽ cái chỗ này đến những người trùng tu lại sau thời Pháp. Cũng không biết. Đó là lý do nơi này vẫn còn và cái dãy D cũ hoặc những dãy lớp cũ quanh đây, luôn chứa đầy những bí ẩn.

-Thấy lối ra rồi Hoa ơi!

Quỳnh và tao từ từ bò ra khỏi đường ống. Nhờ ánh sáng đèn pin của Quỳnh, tao mới biết được một chỗ kinh dị như thế này. Có cái mùi hôi hôi như con gì chết, cứ xông lên mũi tao. Dưới sàn vài vết lấm chấm đen đen...Nhìn y hệt như máu khô?
 
#32
Chỗ tụi tao đang đứng rất hẹp, nó dường như được xây phía trong một bức tường nối với phòng thí nghiệm vật lý.

Quỳnh gõ gõ tay lên vách tường bên trái để mò tìm lối vào.
Tao cũng móc điện thoại ra soi đèn loanh quanh. Tao giật mình khi thấy phía trên toàn mạng nhện và một tấm gỗ lớn cách đầu chỉ vài cen-ti-met. Trên đấy khắc đầy những hình thù rất quái dị. À không phải! Đó là cả một mớ công thức vật lý ngoằn ngoèo! Đứa nào từng vào đây thi rồi chép “phao” à? Thật có “đầu tư”.

-Ê! Hoa ơi! Nhìn nè!

Quỳnh ấn tay lên một thứ gì đấy, như cái nút bấm. Lập tức, tấm gỗ kế bên bắt đầu chuyển động. Nó dịch từ từ qua. Ánh sáng mờ phía bên kia hắt vào. Tao và Quỳnh tắt đèn pin đi.

-Chính xác! Phòng thí nghiệm đây rồi!

Quỳnh vội chui qua.

Binh!!!

-Ui da! Đau quá!
-Sao vậy Quỳnh??
-Quỳnh đâm phải cái cửa kính trong suốt chết tiệc này nè! Thì ra cái tủ sách to được gắn chết với bức tường!
-Đẩy cửa kính ra được không Quỳnh!?
-Được! Được! Để Quỳnh dẹp mấy quyển sách qua bớt một bên!
Sau một hồi chui rúc như con sâu. Bọn tao cũng ra được khỏi cái tủ sách.
-Chà! Thì ra cái tủ sách to đùng này có tuổi đời lâu bằng ngôi trường!
-Ò! Quỳnh cũng ít để ý. Nhìn bên ngoài nó mới cứng như vậy. Ai mà nghĩ nó lại thông với “mật thất” bí mật kia.
-Hay thiệt! Quỳnh giỏi quá!
-Hì. Hoa khen hoài. Tụi mình bắt đầu tìm kiếm thôi! Gần 2 giờ rưỡi rồi đó!

Tao sờ tay lên chiếc ghế. Đây là nơi mà Nghi thường ngồi viết bài. Rồi tao đưa mắt qua những chiếc tủ gần đấy. Tiến hành lấy từng quyển sách, lật qua lật lại, xốc lên xốc xuống để xem có thứ gì, như mảnh giấy chẳng hạn, rớt ra hay không.
Giữa căn phòng rộng lớn, im lặng như tờ. Tao và Quỳnh đều đang khẩn trương tìm kiếm.
..............
Bạn đang đọc truyện của tác giả Phạm Đào Hoa(facebook .com/huynhdaohoapham)
20 phút đã trôi qua. Thời tiết lạnh, cộng với việc phải leo qua leo lại mấy kệ sách. Lục tung những dụng cụ thí nghiệm khiến tao và Quỳnh bắt đầu thấm mệt.
Hai đứa dựa vào nhau, thở hồng hộc.
-Vẫn chẳng có gì Quỳnh à..
-Phù..Tụi mình nghỉ ngơi tí đi. Nếu Nghi hiển linh. Chắc chắn cậu ấy sẽ giúp chúng ta tìm ra manh mối...
-Mà...Quỳnh ơi. Quỳnh nói rõ hơn về cái Le le gì gì đó đi. Hoa muốn nghe.
-Thuật trấn quỷ Le sacrement académique.
-Đúng rồi! Đọc tiếng Pháp muốn gãy cả mồm. Nhưng...Quỳnh biết đến nó trong hoàn cảnh nào vậy?
-Cũng là tình cờ. Quỳnh thích đọc truyện trinh thám và bất cứ thứ gì viết bằng tiếng Pháp. Trong một lần đọc về thời phục hưng. Quỳnh đã biết tới loại thuật này.
Tao im lặng ngồi nghe Quỳnh kể. Thích nhất là mấy chủ đề kiểu thế này.

-Vào Thời phục hưng (trong khoảng thế kỷ thứ 16, thế kỷ 17). Công cuộc phát triển của các ngành khoa học diễn ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Như toán học, vật lý, thiên văn, văn học,...đặc biệt là triết học đạt được vô số những thành tựu rất đáng kể. René Descartes công bố tác phẩm có chứa công thức nghiệm giải phương trình bậc hai, mà ta dùng ngày nay(1637), Isaac Newton với Định Luật Quán Tính, Định Luật 2 Newton trong thuyết tương đối hẹp,...Những công trình khoa học tiến bộ đã đẩy lùi chủ nghĩa dị đoan, niềm tin về thế giới vô hình trong tư tưởng của đại đa số quần chúng. Các bậc thầy phù thủy thời ấy, trong đó có trường phái Witch-chuyên luyện độc dược, thuốc phép và thần chú không hài lòng trước diễn biến của thời cuộc. Họ muốn con người phải có niềm tin vào những sức mạnh vô hình. Nhất là những vị phù thủy.
-Rồi như thế nào nữa hả Quỳnh? Kể tiếp đi! Đang hay!
-Thời kỳ ấy, quỷ xuất hiện rất nhiều và không ngừng quấy phá. Chúng được cho là đến từ tội ác của nhân loại, lòng tin mù quáng vào khoa học, một phần khác thì đến từ những cái chết dữ. Bất cứ ngôi trường nào khi mới được xây tại vùng ngoại ô nước Pháp, đều bị quỷ đến phá hoại, giết chóc và gieo rắc sự kinh hoàng. Hay được tin này, các phái phù thủy, thầy trừ tà từ nước Anh lẫn châu Âu đổ dồn về Pháp. Tìm cách ngăn chặn lũ quỷ. Sau bao cố gắng, mọi người vẫn chẳng tìm ra cách nào khống chế được hoàn toàn. Họ rơi vào tình thế bất lực. Đúng lúc ấy, có một vị phù thủy già từ trường phái Witch xuất hiện. Ông ấy đưa ra thuật trấn quỷ gọi là Le sacrement académique hay The academic sacrament, dịch tiếng Việt nghĩa là ; Lời nguyền học thuật hay Nguyền rủa học thuật.

-Tên ngầu thiệt! Ông ấy làm nó như thế nào??

-Cách thiết lập thuật này rất phức tạp. Không phải phức tạp ở hình thức dụng phép mà là ở “câu đố”. Thuật này dựa vào sức mạnh của tri thức nhân loại để trấn quỷ. Vị phù thủy ấy đã phải phối hợp với những người thông minh nhất của giới học thuật bấy giờ để cùng làm “câu đố”. Vì tri thức là thứ rất vô tận, nên không phải ai cũng phá được, nếu họ không có tri thức.
-Sau khi đã hoàn tất câu đố. Để thiết lập, cần phải xây trường học theo kết cấu ; 1 tháp chuông ở giữa, xoay về phía Tây. 4 phòng thí nghiệm các môn Toán học, vật lý học, hóa học, thiên văn học hoặc môn khoa học bất kỳ xây 4 vị trí thành hình chữ nhật quanh tháp chuông. Đặc biệt phải có lối liên thông vào “phòng thiết lập”. Nơi khi nãy chúng ta chui vào á! Và phải ẩn nó, không được cho ai biết. Sau đó thầy phù thủy sẽ đặt 4 câu đố ở 4 phòng thiết lập. Đọc thần chú, dùng thuốc phép và...thi triển.

Tao chớp mắt liên tục :

-Phức tạp đến thế cơ à..Rồi ông phù thủy ấy thế nào?

-Sau khi ông ấy hoàn tất thuật của mình. Những con quỷ mới xuất hiện trong trường đều bị giam giữ ngay lập tức. Chúng không chết đi, không mạnh lên mà luôn giữ nguyên hiện trạng. Chính vì vậy, chúng chẳng thể quấy phá một cách trực tiếp, nếu không muốn tổn hại đến pháp lực. Kể từ khi có sự ra đời của Le sacrement académique. Ai ai cũng đều tán tụng vị phù thủy già và cả trường phái Witch. Vì thuật ấy rất khó giải. Ngay cả khi xé bỏ câu đố, thuật vẫn giữ nguyên. Bởi lẽ, muốn phá thuật, cần phải sở hữu IQ rất cao, mới giải ra 4 câu hỏi cực kỳ hóc búa....Nhưng...vị thầy phù thủy ấy không tốt như bao người vẫn lầm tưởng. Phái Witch có thù với khoa học. Nên ẩn sâu trong Le sacrement académique là một “lời nguyền kéo theo”; Những học viên thành công trong học thuật nhất vào thời điểm nào đấy của năm nào đấy, sẽ đều phải chết. Tuy vậy, thuật Le sacrement académique vẫn được lưu truyền và sử dụng qua nhiều thế hệ phù thủy ở nhiều phái, thuật có xu hướng phức tạp hóa hơn, câu đố bắt kịp suy thế khoa học. Bởi, người ta luôn mặc kệ lời nguyền kéo theo, vì khi xây dựng một ngôi trường. Ai cũng chỉ mong học sinh vào học thật nhiều, an tâm học hành không bị quỷ quấy phá. À! Để tạm ngưng lời nguyền kéo theo, hình như chỉ cần dùng máu tưới lên nơi trấn yểm mỗi năm hay mỗi kỳ gì đó, Quỳnh cũng không nhớ rõ cho lắm. Đó chính là một lý do, ngôi trường này được trấn bằng Nguyền rủa học thuật và vô tình, hại biết bao thế hệ học sinh tài giỏi...Như Nghi..

Tao thở dài, người như chết lặng sau khi nghe tất cả những gì Quỳnh vừa kể.

Bỗng, vang vọng đâu đó. Tao nghe thấy có tiếng người phía xa xa ngoài hành lang.

Quỳnh trừng mắt, cô ấy đập đập vào tay tao.
-Thôi chết! Thôi chết rồi! Đó là giọng của bọn Thanh Nhã!!
………………………………
-Thầy! Là phòng này nè!
-Em thấy có học sinh lẻn vào trong này!
………………………………
 
#33
EM CẢM ƠN ĐỘC GIẢ VÀ XIN LỖI VÌ ĐỂ MỌI NGƯỜI CHỜ LÂU.

Phần 14 : Tình yêu đã chết

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2F56669536_318685398843119_9115716538391855104_o.jpg_nc_cat104_nc_ocAQnAbrVE6GSoMW5jgj2kfkeZbInAAgSXLxPSyGXkBEhUpwDf10_YPeauc3cyIscD9U8_nc_htscontent.fhan5-4.jpg&hash=b8d287a4fa318b486237735d45f4fd30


Bỗng, vang vọng đâu đó. Tao nghe thấy có tiếng người phía ngoài hành lang.
Quỳnh trừng mắt, cô ấy đập đập vào tay tao.
-Thôi chết rồi! Đó là giọng của bọn Thanh Nhã!!
………………………………
-Thầy! Là phòng này nè!
-Em thấy có học sinh lẻn vào trong này!
………………………………
Phần 14 : Tình yêu đã chết
-Bây giờ phải làm sao đây Quỳnh!!!??
Tao lo sợ, bối rối nhìn khắp căn phòng tìm chỗ trốn.
Quỳnh kéo tay tao. Hai đứa chui vào trong chiếc tủ gần đấy. Quỳnh nhẹ nhàng đẩy cửa kính lại, lấy vài ba quyển sách che lên trước mặt cả hai.
-“Lũ chuột nhắt” đâu rồi? Ra đây nào!
Thằng Long, Thế và thầy quản sinh cầm đèn pin điện thoại soi tứ phía. Thanh Nhã cười nhếch môi :
-Em cũng không ngờ, học sinh trường mình lại có vài đứa mang thói ăn trộm. Chắc chắn chúng nó vào đây để đánh cắp bài nghiên cứu của người khác rồi.
Tao tức giận sau khi nghe Thanh Nhã nói vậy. Chính nó mới là hạng rẻ mạt đó. Bức rứt, tao bấu vào đùi Quỳnh. Quỳnh đau nhưng vẫn cố không phát ra tiếng động. Cô bé nhích nhích người để tao ngừng lại.
Thầy quản sinh sau một hồi nhìn xung quanh, ông ấy hỏi :
-Em có chắc không Thanh Nhã?
-Tất nhiên. Khi nãy em đi ngang qua lớp bạn Quỳnh và Hoa. Đều không thấy hai bạn ấy. Long nói phát hiện họ vào trong này.
Thầy quản sinh có vẻ không tin cho lắm. Vì phòng thí nghiệm vẫn khóa chặt hai lớp cửa ở ngoài, ai mà đột nhập được?
Nghe tiếng bước chân đi ngang qua. Tao với Quỳnh nín thở.
Thằng Thế soi đèn vào mấy kệ sách. Nó đang đứng ngay trước hai đứa tao. Nó mà ngồi xuống rọi đèn, chắc chắn tụi tao sẽ bị phát hiện.
Tim tao đập phình phịch như muốn nhảy ra ngoài luôn. Thằng ấy làm cái gì mà đứng lâu thế nhỉ.
Trời ạ. Nó đang gãi sột sột cái mông. Thật là một sự xúc phạm, tao chỉ muốn nhảy ra đá cho nó vài phát.
Chập sau, thằng Thế cũng rời khỏi.
-Long thấy gì không?
-Không. Bọn này biết tàng hình hay sao ấy!?
-Tìm kỹ hết chưa? Mấy kệ sách, tủ chứa dụng cụ thí nghiệm??
-Rồi. Thôi về phòng ngủ đi, buồn ngủ quá.
Thanh Nhã tỏ vẻ bức bối ra mặt.
Thầy quản sinh cười :
-Dù sao cũng cảm ơn mấy đứa vì lo cho an ninh của trường. Nhưng theo thầy, hai bạn ấy chỉ đang đi tolet thôi. Nào, về phòng các em ơi. Gần sáng tới nơi rồi.
Bọn họ từ từ bước ra cửa. Thanh Nhã vẫn quay đầu nhìn lại, nó quơ quơ đèn lung tung cho đỡ tức.
Đúng lúc ấy, trong người tao cảm thấy hơi khó chịu. Thôi chết, sao tao lại bị nấc cụt ngay lúc này chứ?
-Ực!
Âm thanh tao phát ra giữa không gian vắng lặng, như khuếch đại một cách mạnh mẽ.
Chính nó đã gây sự chú ý cho bọn Thanh Nhã. Chúng quay người lại. Thằng Long cười đắc ý :
-Haha! Quả thật trong này có hai con chuột nhắt thầy ơi! Có một con đang bị nấc cụt!
Thầy quản sinh đã ra trước hành lang, vì vậy ông ấy không nghe thấy. Thầy quản sinh nhún vai, ông ấy chỉ nghĩ chắc bọn nó đã nghe nhầm.
Nhưng Long và Thế quyết định cầm đèn pin, vào phòng trở lại. Thanh Nhã chen trước hai đứa nó :
-Để mình. Cảm giác “săn mồi” thú vị lắm..
Thanh Nhã một mình, bước chầm chậm từng bước về phía tụi tao. Nó tắt đèn pin đi như tự tin rằng đã biết bọn tao ở đâu.
Quỳnh lo lắng nhìn tao. Mồ hôi của hai đứa chảy ra như suối. Biết phải làm gì đây, chỉ cần bị phát hiện. Tao và Quỳnh chắc chắn sẽ phải đối diện với hội đồng kỷ luật. Năm cuối cấp mà bị đuổi học hay đình chỉ thì ăn cám. Chưa kể đến việc, nếu xảy ra mất mát trong phòng thí nghiệm. Bọn tao có khi còn phải bồi thường và vướng vào kiện tụng...
Chỉ vài bước chân nữa. Nhã sẽ tới được cái bàn. Nó mà rẽ sang một chút, rọi đèn pin là tụi tao xong đời.
Người Quỳnh lúc này run cầm cập, làm tao kế bên cũng bị run theo.
Quỳnh không dám nhìn ra ngoài nữa, cô bé áp mặt vào lưng tao như chờ chết.
Tao không còn nghĩ được gì thêm. Trong giây phút ấy, tao buộc miệng, lẩm nhẩm nói :
-Chị Trúc Loan ơi...cứu em...
Vừa dứt câu. Tao cảm thấy rõ rệt một luồng hơi lạnh phía bên phải, tạt qua cửa kính, vào nơi tao đang ngồi.
Bị khuất tầm nhìn, tao chỉ thấy đằng trước mặt. Tao chỉ thấy....
Ôi mẹ ơi! Một cánh tay từ trong kệ sách bên phải đang thò ra, hướng thẳng về phía lối đi Thanh Nhã chuẩn bị bước tới.
Cánh tay ấy đen xì, phần còn lại che bởi màu trắng của chiếc tay áo dài.
Làn khói tím huyền ảo đang tỏa ra nhẹ nhàng từ những ngón tay.
Trong không gian tăm tối, bóng Thanh Nhã từ từ tiến tới. Lật tức, con bé ấy khựng lại.
Thật kỳ lạ? Thanh Nhã đang bước đi tại chỗ quanh cái bàn. Nó không thể tới gần được nơi bọn tao đang ẩn nấp.
Tao mừng rỡ, đập đập vào vai Quỳnh. Tao khẽ nói :
-Quỳnh ơi! Nhìn kìa! Quỳnh ơi! Tụi mình được cứu rồi!
Quỳnh từ từ mở mắt ra. Cô bé hết sức kinh ngạc ...
-Ê! Thanh Nhã nó bị gì vậy? Nó đang tập thể dục bài đi tại chỗ à??
-Không. Nó bị chị Trúc Loan khống chế rồi! Đó! Thấy cánh tay kia không?
-Trúc Loan?? Đâu đâu?? Cánh tay nào??
-Bên phải đó! Kệ sách ngay trước mặt kìa!
-Ủa? Thật à? Quỳnh đâu thấy gì đâu?
Tao nhăn mặt...Chẳng lẽ...Chỉ một mình tao thấy được Trúc Loan sao?
Bỗng, tao nghe tiếng động rất lạ. Trong bóng tối nơi Thanh Nhã đứng.
Những cột khói đen quái dị bốc ra quanh người nó. Vì quá tối, tao chỉ mường tượng được, Thanh Nhã như đã biến thành một thứ khác, chắc chắn, đó không phải là nó.
Bước chân Thanh Nhã bắt đầu dịch được. Nó tiến về phía tao, từng bước nặng nề.
Tao hoảng sợ. Lẽ nào? Nó chống lại được sức mạnh của quỷ? Nó...nó là gì??
-Thôi chết rồi Hoa ơi! Thanh Nhã đang tới kìa!
Thằng Long với Thế cũng đang từ ngoài cửa bước vào. Chắc bọn nó sốt ruột vì Thanh Nhã quá lâu.
Tao sợ hãi, lẩm nhẩm trong miệng :
-Chị Trúc Loan ơi! Em phải làm gì bây giờ???
Tao lại nghe giọng nói ấy, giọng nói quen thuộc trong những giấc mơ. Âm thanh như truyền thẳng từ lỗ tai này qua lỗ tai kia...khiến tao sởn gai óc...
-Ra ngoài. Chạy về phòng thiết lập. Chị sẽ lo liệu...Đào Hoa của chị...
Tao lập tức xoay mặt nhìn Quỳnh :
-Nghe gì chưa! Đi thôi!
-Hả? Nghe gì?? Đi đâu!? Ra ngoài sẽ bị phát hiện liền đó!! Hoa ơi! Không được!
Tao nắm chặt lấy tay Quỳnh :
-Có những thứ. Chỉ một mình Hoa biết. Vì vậy, Quỳnh phải tin ở Hoa! Chúng ta không còn lựa chọn nào khác đâu! Ngồi yên ở đây, chờ Thanh Nhã tới chẳng khác nào tự sát!
Tao vội kéo mạnh người Quỳnh. Đẩy phăng cửa kính.
 
#34
Vừa ra khỏi ngăn tủ. Làn khói từ cánh tay thò ra phía kệ sách. Tỏa khói tím càng thêm mãnh liệt, như che lấp đi hết mọi thứ.
Dường như Quỳnh không thấy gì cả. Và tao chắc chắn, Thanh Nhã, Long, Thế hay thầy quản sinh cũng không thấy bọn tao và cánh tay ấy.
Làn khói tím kia như “thuật che mắt”. Quỳnh và tao trở nên vô hình trước vạn vật.
Bọn tao vội vã chạy đến chiếc tủ gắn chết với tường. Quỳnh vẫn còn ngờ nghệch. Nhưng cô ấy tin ở tao, vì vậy, Quỳnh nhanh chóng leo lên và chui vào “phòng thiết lập”. Tao cũng thế, cố gắng làm mọi thứ nhanh hết mức có thể. Nhưng. Điều khiến tao lo nhất lúc này. Đó là. Liệu chị Trúc Loan có cầm cự nổi cái sức mạnh kỳ lạ từ Thanh Nhã không và...Thanh Nhã rốt cuộc là gì?
Truyện bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa(facebook .com/huynhdaohoapham)
Ấn nút đóng cửa “phòng thiết lập” lại. Tao cùng Quỳnh leo trở lại đường ống.
Khi xuống thì dễ, lên là cả một vấn đề. Hai đứa mệt thật sự. Quỳnh bò phía trước, cô bé quay lại hỏi tao :
-Trúc Loan là ai vậy Hoa?
-Quỳnh không biết à? Chị ấy là cựu học sinh trường mình. Từng bị ăn cắp ý tưởng. Uất ức nên nhảy lầu tự tử cách đây hơn chục năm trước á!
-Ối trời! Quỳnh nhớ rồi! Vậy chị ấy có thật và đang bị trấn bằng Nguyền Rủa Học Thuật sao?
-Hoa không rõ. Nhưng...nhưng Hoa nghĩ. Chị ấy là người tốt...Chị ấy cũng muốn được siêu thoát...Nhưng bị giam giữ bởi thuật trấn quỷ...Nên cứ mãi lởn vởn ở ngôi trường này...chẳng thể đi đầu thai. Những lời đồn về việc chị ấy hại người là không có căn cứ! Bởi như Quỳnh đã nói. Học sinh tài giỏi chết, nguyên nhân đều do sự kéo theo của thuật trấn quỷ.
-Có lẽ Hoa nói đúng. Chị ấy đã bảo vệ chúng ta. Nhưng Quỳnh cứ cảm thấy mông lung...Quỳnh chẳng thấy hay cảm nhận được điều gì cả?
Một hồi sau...

Cuối cùng, bọn tao cũng đã đến nhà vệ sinh lầu 2.

Quỳnh cẩn thận đậy tấm la phông lại vị trí cũ. Ôi! Thế là kết thúc một đêm kinh hoàng với biết bao bí mật được hé lộ.
Tao và Quỳnh tới bồn, rửa tay, rửa mặt. Hai đứa thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát ra khỏi “địa ngục”.
Bọn tao dọc theo hành lang, đi xuống bằng lối khác, đề phòng chạm mặt đám xấu xa kia.
Nhưng oan gia ngõ hẹp. Vừa xuống đến thì đụng ngay bọn Thanh Nhã.
Thầy quản sinh thấy hai đứa tao. Ông ấy tạch lưỡi :
-Hai em đi vệ sinh lâu thế? Có làm gì mờ ám không?
-Dạ đâu có! Đâu có đâu thầy! Quỳnh bị đau bụng cho nên...em theo đứng canh! Bạn ấy sợ ma thầy ạ! Haha..
Long chen vào :
-Đi chỗ khác không được sao? Dãy B đầy mà?
Quỳnh vội tiếp lời :
-Mình thích nhà vệ sinh của dãy này. Kiến trúc cổ điển. Được không? Bạn con trai sao bạn nhiều chuyện vậy?
Thầy quản sinh dơ tay lên :
-Thôi! Thôi! Được rồi mấy em! Về phòng! Về phòng ngủ ngay! Còn Thế, Long và Nhã. Lần sau chắc chắn điều gì rồi hẳn tìm thầy nhé. Đánh thức người khác giữa đêm là không hay đâu.
Thầy quản sinh đi mất.
Thanh Nhã lườm tao. Đôi mắt nó sắt như con dao, sẵn sàng đâm người khác bất cứ lúc nào...
-Con người ai cũng chỉ có một cái mạng. Giữ lấy. Cho cẩn thận.
Dứt lời, Thanh Nhã và hai thằng kia rời đi. Thế quay đầu lại, nó cười khiêu khích :
-Lần trước chỉ là cảnh cáo. Bọn mày liệu hồn. Đừng để xã hội đen chặn đường bố mẹ mày.
.....
Tao và Quỳnh tức lắm, nhưng chẳng dám lên tiếng. Vì tụi tao biết, cuộc đấu tranh này phải diễn ra trong thầm lặng. Đó là cách tốt nhất để không ai bị liên lụy. Bọn xất xược này sẵn sàng bóp chết bất kỳ người nào chắn ngang đường tiến của chúng...

-Ê Hoa! Nhìn dáng đi con Nhã kìa!-Quỳnh khẽ nói vào tai tao.
Ồ! Lạ nhỉ? Trông như nó không còn sức lực vậy. Thằng Thế và Long phải đỡ nó lên cầu thang...
Chắc chắn khi nãy, Thanh Nhã đã phải “cọ xát” với Trúc Loan. Không biết ai mạnh hơn...Tao thật sự lo cho chị ấy...

Tao giật mình, vội ngước lên lầu 4...Dường như có người đứng ở đấy nãy giờ, nhìn xuống dưới tao thì phải...
Tao chợt thấy yên tâm trong lòng. Chị Trúc Loan không sao, vậy là tốt rồi...
Nhưng có lẽ...mọi khó khăn vẫn chưa dừng lại. Chuyến đột nhập phòng thí nghiệm trở nên công cốc, bọn tao không thu thập được chứng cứ gì...
.......………………………
Sáng nay, kết thúc kỳ cắm trại. Vì vậy, học sinh về nhà, hay nói thẳng là được nghỉ.
Tao cùng Quỳnh bước ra khỏi cổng trường.
Phía xa xa, thằng dân quân đã đợi sẵn. Tao biết nó tới đúng giờ hơn mọi khi, cũng chỉ để được gặp Quỳnh.
-Bác Hoa! Hôm qua đến giờ chơi vui không?
-Bày đặt hỏi thăm tao nữa. Hỏi gì thì hỏi...bạn này nè.
Thằng dân quân xấu xí mắc cỡ.
Quỳnh đẩy nhẹ cù chỏ vào hông tao.
-Haha! Giờ mày chở Quỳnh về đi. Tao về với thằng Thiện. Ok? Tạo cơ hội cho hai bạn đó!!
Quỳnh lắc đầu :
-Thôi...Quỳnh hẹn về chung với Tú dẹo rồi...Thiếu Quỳnh. Nó buồn..Mà Hoa thấy nó đâu không?
-Ờ..ờ..chắc nó còn đang dọn dẹp trong lớp đó. Gọi điện cho nó thử đi.
Thằng dân quân mếu mặt nhìn tao.
Tao nói nhỏ vào tai nó :
-Cái gì cũng phải từ từ. Bạn ngại ấy mà...
Quỳnh móc điện thoại trong giỏ xách ra, gọi Tú dẹo.
Tình cờ, tao thấy hình ai đó trong màn hình điện thoại Quỳnh. Chàng trai nào mà quen thế nhỉ?
Văn Nghi??? Chắc chắn là Văn Nghi, không thể nhầm lẫn vào đâu được.
Nhưng? Tại sao Quỳnh lại để hình cậu ấy làm ảnh nền điện thoại? Vì hâm mộ, vì thương tiếc? Hay vì lý do gì???
 
#35
-Tú dẹo đang ở đâu đó?...Ừ..ừ.. Sắp ra chưa? Ừ...ừ..Nhanh nha!
Quỳnh cúp phone. Tao nhìn chằm chằm vào cô bé ấy.
Quỳnh ngạc nhiên trước ánh mắt của tao.
-Có chuyện gì vậy Hoa?
Tao nên hỏi ngay lúc này không nhỉ? Thằng dân quân xấu xí đang ở đây. Lỡ như...Chỉ là lỡ như...Quỳnh thầm thương Nghi, ôm mối tình với người quá cố. Thằng dân quân biết, chắc nó đau lòng lắm. Cũng có thể là những nguyên nhân khó nói hơn cả thế. Tốt nhất, không nên hỏi lúc này...
-À! Quỳnh dễ thương quá. Nên Hoa ngắm một chút ấy mà. À thôi. Hoa về trước đây! Bái bai Quỳnh!
Tao leo lên xe, đội nón bảo hiểm vào. Thằng dân quân nổ máy, nó cười :
-Hẹn gặp lại Quỳnh thám tử nha! Hehe!
Quỳnh gật đầu. Cô bé đưa tay lên như một phép lịch sự, nụ cười của Quỳnh, trông nhạt lắm.
Xe lăn bánh giữa lòng Sài Gòn. Một buổi sáng tiết trời mát mẻ.
-Hehe! Bác Hoa thấy không! Quỳnh cười với em đó!
-Mày thật là chẳng có tí kỹ năng “tán gái” nào. Đứng trước Quỳnh mà không nói gì hết, toàn để tao nói.
-Hehe. Nhờ bác Hoa chỉ dạy thêm..
-Mà hai đứa có nhắn tin với nhau nhiều chưa?
-Nhiều chứ! Ngày nào em với Quỳnh cũng nhắn tin!
Tao trầm trồ. Thằng dân quân ngoài đời nhát gái, mà trên mạng mạnh đến thế cơ à?
-Rồi hai người nói gì với nhau?
-À! Cũng bình thường. Ngày nào em cũng quan tâm Quỳnh. 4 buổi đều hỏi Quỳnh ăn cơm chưa.
Tao suy nghĩ. Cũng hợp lý.
-Rồi có nói gì khác nữa không?
-Em hỏi Quỳnh tắm chưa, ngủ chưa, uống nước chưa.
-Rồi Quỳnh trả lời thế nào??
-Quỳnh dễ thương lắm. Lúc nào cũng “hihi”. Con gái đúng là khó hiểu bác ạ. Bác hiểu Quỳnh cười vậy nghĩa là sao không?
Tao lắc đầu. Thằng dân quân xấu xí hết cơ hội là cái chắc, thanh niên nhạt nhẽo nhất của năm. Có lẽ Quỳnh thấy tao và thằng dân quân quen thân, nên nể tình, giữ phép lịch sự tối thiểu mà trả lời tin nhắn. Chứ gặp tao thì tao block luôn rồi.
Nhưng điều khiến tao trăn trở nhất lúc này. Chính là tại sao Quỳnh lại để ảnh Nghi làm hình nền điện thoại?
Tao còn nhớ rõ, Quỳnh xuất hiện khi Nghi vừa mất. Cô bé ấy luôn tìm cách, nỗ lực và làm mọi việc để đòi lại công bằng cho Nghi. Nếu chỉ là một người hâm mộ bình thường, Quỳnh có phải gắng sức đến thế không?
Nhưng tại sao, Nghi chưa bao giờ đề cập với tao về Quỳnh? Hay Quỳnh thương thầm Nghi mà chẳng dám nói. Nếu sự thật là thế, chắc trái tim Quỳnh bây giờ đã mục nát lắm rồi...Nhìn vẻ bề ngoài, Quỳnh lúc nào cũng rất điềm đạm, mạnh mẽ, không rơi một giọt nước mắt nào khi đứng trước di ảnh...
Quỳnh nuốt trọn nỗi đau, gồng sức, là để đòi lại công bằng cho Nghi ư? Nếu đúng như vậy, Quỳnh thật là một cô gái đáng ngưỡng mộ. Một người có sức chịu đựng và che giấu cảm xúc phi thường...Không phải tự nhiên, mà tao lại mến Quỳnh nhiều đến như vậy.
-Bác Hoa ơi. Em tính tặng quà cho Quỳnh. Bác nghĩ xem, em nên tặng gì?
Tao thở dài. Việc tao muốn làm nhất lúc này. Đó là tìm cách chữa lành cho trái tim vụn nát của Quỳnh. Chẳng có cách nào ngoài việc, giúp vun đắp mối tình giữa thằng dân quân xấu xí và cô bé đặc biệt ấy...
-Tao chưa nghĩ ra. Mày khoan hãy tặng quà. Cũng ít nhắn tin vớ vẩn lại đi. Tao sẽ tìm cách giúp mày.
-Hehe! Bác Hoa nhớ nha. Tụi em mà đám cưới. Em sẽ mời bác Hoa tới cầm bông...
……………………
Một ngày ở nhà thật thoải mái. Tao nằm ăn snack và xem tivi. Đến chiều tối thì lại lôi bài vở ra học.
Cuộc sống cứ bình yên như thế này thì thật tốt. Nhưng ai sẽ đòi lại công bằng cho Nghi?
10h đêm, tao để quyển sách hóa qua một bên. Leo lên giường, hôm nay tao cố gắng ngủ sớm. Hy vọng sẽ gặp chị Trúc Loan, để có chút manh mối, sớm đưa tội ác ra ánh sáng...
……………………………
Là chân cầu thang, sát bên phòng thí nghiệm vật lý. Tao đứng một mình, không có ai hết.
Lần này thì tao biết chắc chắn mình đang mơ. Khung cảnh tăm tối và cảm giác này, chẳng thể lẫn được.
Cô gái ấy. À không. Chị Trúc Loan, chị đang ngồi trên ghế đá cách tao chỉ vài bước chân. Trên tay chị đang cầm cành hoa tao tặng. Tà áo dài trong gió lại bay phất phơ. Mái tóc rũ rượi phủ kín mặt...

-Chị Trúc Loan...Là chị phải không?
Tao từ từ bước đến.
-Đào Hoa đừng lại gần đây.
Tao ngạc nhiên. Giọng nói chị ấy lần này rất nhẹ nhàng, như một người bình thường vậy...Không the thé lên, sau đó lặp đi lặp lại câu “ta lại bạn” nữa...
-Tại sao ạ? À...à..nếu chị muốn. Em sẽ đứng ở đây.
Trúc Loan đáp :
-Chị không phải người hại Nghi. Lẽ ra, người phải chết chính là Thanh Nhã. Nhưng...
-Nhưng sao hả chị??? Chị nói em biết đi!! Tại sao lời nguyền kéo theo không bắt Thanh Nhã?? Con khốn đó. Em muốn phát điên khi nhắc về nó!
Trúc Loan đưa cánh tay đen xì lên, những ngón tay xương xẩu đang tự vuốt ve mái tóc.
-Em phải biết hơn ai hết chứ?
-Dạ...dạ...Có phải...Thanh Nhã là người, nhưng...nó mang tâm hồn của quỷ dữ không ạ???
-Đúng. Chị trong tình trạng thế này. Không phải là đối thủ của Thanh Nhã. May mắn, chạy thoát được...
-Nhưng tại sao Nhã lại có tâm hồn quỷ dữ hả chị???
-Đào Hoa. Những điều ấy. Em biết rõ hơn ai hết. Hãy nói việc khác. Nói về...thỏa thuận của chúng ta.
-Thỏa thuận??? Thỏa thuận gì ạ???
Tao hoang mang nhìn chị Trúc Loan.
-Ngoài chị ra, thì không ai đối phó được với Thanh Nhã. Nó vốn quyền thế, lại còn là...một con quỷ đội lốt người. Em nghĩ? Tìm bằng chứng, tố cáo, sẽ đòi lại được công bằng cho Nghi sao? Ngu xuẩn! Làm bạn với một đứa ngu xuẩn!
Thì ra...hôm ấy là Trúc Loan mắng mình...
-Vậy em phải làm gì hả chị? Xin chị cho em biết???
-Hãy phá trấn yểm. Giúp chị tái sinh. Chỉ có chị, mới có thể giúp được em. Và chỉ có em, mới có thể giúp được chị.
-Tại sao??? Không phải người khác? Mà lại là em?
-Em phải biết rõ hơn ai hết chứ? Cô phù thủy....
……………………
 
#36
Em mạnh bạo xin 1k3 like :v để làm động lực ạ hihi

Phần 15 : Thiết lập giao ước

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2F56575902_319489412096051_6383120755399327744_o.jpg_nc_cat105_nc_ocAQn8gkhWmM_9JfzdHVaqt6v7xjgzFhUsnEJQI_RLxtLflzQXIVc1jlIRjTYSZyf_8u0_nc_htscontent.fhan5-6.jpg&hash=174cdcf261465bac488efbe8804e791e


…………………………

-Các em trật tự xếp hàng! Nghe cô thông báo!
-Bây giờ cô đọc đến tên ai. Thì người ấy đưa phiếu dự thư cho cô kiểm tra. Sau đó bước vào phòng, số báo danh đã được ghi trên bàn.
…………………………
-Ôi! Quỳnh hồi hợp quá!
-Đừng lo. Hãy nhớ lại những gì mình đã được học, cố gắng làm bài thật tốt nhé hai bạn!
-Cảm ơn Nghi!
-Ok Nghi!
-Mày ôn xong chưa Dũng heo?
-Tao không tự tin cho lắm về phần bất đẳng thức Bu-nhi-a-cop-xki...
-An tâm, nếu ngồi gần, tao sẽ nhắc bài cho. Cô kêu đến tên mày rồi kìa!
-Ok! Nhớ nha Nghi! Kaka!
…………………………
-Các em điền thông tin vào phiếu làm bài. Kỳ thi : Tuyển sinh lớp 10 ban chuyên. Môn thi : Toán. Thời gian làm bài 90 phút. Các em điền đầy đủ họ tên, hội đồng thi THPT chuyên *********,...
-Bây giờ cô sẽ cắt thùng đựng đề, đề vẫn còn được niêm phong. Mời hai bạn mang số báo danh 0252 và 0253 lên xác minh.
…………………………
-Phần trắc nghiệm, các em dùng bút chì, tô vào khung trả lời đã được in sẵn trên giấy làm bài. Phần tự luận, câu nào biết trước thì làm trước. Vẽ hình và làm bài bằng bút bi xanh, một màu mực.
…………………………
Tùng! Tùng! Tùng!!!...
-Tiếng trống báo hiệu bắt đầu thời gian làm bài. Các em vui lòng chấp hành nội quy, không sử dụng tài liệu, không trao đổi. Các trường hợp vi phạm sẽ bị lập biên bản.
…………………………
-Còn 30 phút nữa là hết giờ làm bài. Các em kiểm tra cẩn thận. Ai cần xin thêm giấy, dơ tay lên. Ai muốn nộp bài, vui lòng đến bàn của cô. Sau khi nộp, các em có thể ra về.
……………………………
-Còn 10 phút!
……………………………
-Nghi ơi...Nghi...Giúp Quỳnh câu hình học với..
-Rồi...thấy rồi...
……………………………
-Quỳnh ơi...Phần trắc nghiệm câu 7 đến 10.
-Nghi chưa làm hả?
-Suỵt...Nói nhỏ nhỏ thôi, cô kìa...
-Ờ..à...A...D...C...A...
-Sao không giống Nghi câu nào hết vậy?..
-Quỳnh không chắc cho lắm...
-Thôi kệ. Nghi tin Quỳnh. Để Nghi sửa lại đáp án.
…………………………
-Hết giờ làm bài! Các em đặt bút xuống! Ai tiếp tục làm sẽ bị đánh dấu! Cô đọc đến tên ai thì người ấy lên nộp bài, ký tên và rời khỏi phòng thi!
……………………………
-Dũng heo! Làm được không mày?
-Chán ghê. Ngồi xa quá, chẳng hỏi được...Chắc tao rớt nguyện vọng vào chuyên toán rồi..Mong là đậu chuyên lý.
-Tao thì vẫn hy vọng sẽ vào được chuyên toán. Không thì vô chuyên lý học chung với mày cũng được. Haha. À! Còn Quỳnh thì sao? Thấy cười nãy giờ, làm tốt lắm hả?
-Ừm..Cũng tạm được. Mà cảm ơn Nghi nha. Nhờ Nghi mà Quỳnh chép được ý cuối bài hình... Giờ Quỳnh chỉ lo số lượng đăng ký chuyên toán quá đông. Khiến mình bị dạt ra thôi..
-Đừng lo. Dù thế nào, Nghi tin, chúng ta cũng sẽ đậu vào ngôi trường chuyên bậc nhất này! Không vào được chuyên, thì chúng mình học lớp thường!
-Hì hì. Nghi lạc quan quá. Bạn bè cũ lớp 9 đăng ký thi ở đây, chỉ có 3 đứa mình...Thôi thì...từ nay, chúng ta sẽ làm bạn thân nhé! Cùng giúp đỡ nhau trong học hành. Dũng, Nghi, đồng ý không?
-Ok!
-Nhất trí!
-À quên nữa. Cảm ơn Quỳnh vì khi nãy đã chỉ bài Nghi nhé!
…………………………
…………………………
-Để tra danh sách lớp xem nào...Á!! Haha!!! Yeah!!Tao đậu chuyên lý rồi nè Nghi!!! Có tên mày chung lớp tao nữa!! Yeah!! Đập tay một phát nào người anh em!!
-Hả...Trời ơi...Tiếc thật. Không vào được chuyên toán rồi...
-Ừa mà...kể cũng kỳ??Tao tưởng mày đã làm bài môn toán rất tốt?
-Haizz..tao chẳng hiểu...Nhìn kìa, thiếu 1 điểm nữa là đậu rồi...
-Ê! Ê! Mày xem nè!! Có tên con Quỳnh trong lớp chuyên toán!!
-Thật hả???
……………………………
-Học bên đó vui không Quỳnh? Dạo này, phá được vụ án nào không? Haha.
-Hì..Cũng tạm tạm...Nghi thì sao? Quen được nhiều bạn mới chứ?
-Tương đối thôi...Vật lý không phải môn Nghi yêu thích...Nhưng...thế này cũng tốt rồi...
-Nghi cười lên đi! Quỳnh muốn chụp một tấm.
Tách!
-Quỳnh sẽ để ảnh Nghi làm hình nền điện thoại.
-Sao thế? Haha. Bạn nam khác thấy, thì sao Quỳnh có người yêu được...
-Không quan trọng. Vì với Quỳnh lúc này. Nghi là...duy nhất...Quỳnh sẽ đổi ảnh nền, khi gặp người...Tốt hơn Nghi. À mà sức khỏe Nghi dạo này thế nào? Bệnh của Nghi...?
-Không sao. Miễn là thằng Dũng đừng kể chuyện ma nữa. Thanh niên ấy dạo này cuồng Creepy pasta lắm. Nó cứ hù Nghi hoài...
……………………………
……………………………
-Dũng! Mày cũng biết thằng Long và Thế, bọn nó không ưa tao, tao cũng vậy. Sao mày cứ giúp bọn nó làm bài tập?
-Bọn nó thuê tao mà...
-Tiền bố mẹ cho mày không đủ à?
-Nhưng tao cần tiền nạp game...phải đua top, mày hiểu không? Phê lắm! Vô chơi với tao đi, tao kéo mày!
-Chơi để giải trí. Sao mày lậm đến thế? Tao thật lòng khuyên mày, đừng giao du với bọn nó nữa. Tao từng thấy bọn nó hút thuốc, bài bạc,...Tao sợ mày bị nhiễm thói hư tật xấu..
-Nghe lời tao. Chú tâm học hành đi! Tháng này, mày rớt hạng rồi đó...
-Đừng lên mặt dạy đời tao! Chơi với mày, chỉ suốt ngày học và học. Tao ngán đến tận cổ rồi! Không cùng lý tưởng sống nữa. Thì kệ nhau đi!
-Này Dũng! Mày vào được chuyên lý. Một phần cũng nhờ tao chỉ bài! Thực lực của mày không đủ, tao biết. Nên tao mới luôn giúp đỡ mày học hành. Mà bây giờ, mày lại nói như vậy với tao?
...Ừ. Tùy mày. Coi như tao đã nhìn lầm. Từ nay, tao với mày…không còn là bạn...
……………………………
……………………………
-Quỳnh luôn ủng hộ Nghi. Nhưng Nghi ơi! Đừng tham gia EST! Quỳnh biết sớm muộn gì, thằng Thế, Long. Bọn nó cũng giở trò.
-Ý Quỳnh là sao?
-Nghi không thấy thằng Dũng bị bọn nó thao túng? Quỳnh sợ một ngày...Nghi cũng trở nên như Dũng. Hư hỏng, học lực giảm sút,...
-Haha! Không có chuyện đó đâu Quỳnh. Trong tâm trí Nghi, luôn luôn chỉ 1 chữ “học”. Chẳng thứ gì lay chuyển được ý chí của Nghi đâu.
-Nhưng Nghi...Nghi không nghĩ đến việc. Bọn nó sẽ ăn cắp bài của Nghi. Như cách, bọn nó từng giật lấy bài của Dũng khi thi học kỳ năm ngoái sao?
-Chuyện ấy không thể xảy ra. Nghi sẽ thật cẩn trọng khi làm việc với chúng. Cảm ơn Quỳnh.
-Nếu Nghi tham gia EST. Thì đừng nhìn mặt Quỳnh nữa!
-Trời ạ. Bây giờ, Nghi phải làm sao? Lý do gì mà Quỳnh cứ nằng nặc ép Nghi, từ bỏ cơ hội của cuộc đời mình vậy hả? Tại sao Quỳnh vẫn luôn muốn chặn bước tiến của Nghi! Quỳnh có thật lòng xem Nghi là bạn không?
-Nghi...Quỳnh...Quỳnh chỉ muốn...
-Quỳnh tưởng Nghi bị ngốc hả? Quỳnh tưởng là Nghi không biết, cái ngày mà mình thi chung môn toán. Quỳnh cố tình nói dối đáp án, để Nghi bị loại. Nhường chỗ cho Quỳnh vào chuyên toán hay sao? Nghi đã im lặng, không nói ra. Cũng chỉ để giữ mối quan hệ của chúng ta luôn tốt. Nhưng đến hôm nay, Nghi đã thực sự hiểu. Quỳnh luôn muốn cản trở con đường thăng tiến của Nghi! Bạn bè là thế sao??
-Quỳnh...
-Quỳnh...
-Bỏ tay ra!
-Quỳnh đừng khóc..Nghi...
-Từ nay! Nghi cứ bước trên con đường mà Nghi chọn! Quỳnh không thể tin, Nghi luôn nghĩ Quỳnh là người như vậy! Dẫu sau này, mọi chuyện có thế nào đi nữa! Quỳnh cũng chẳng bao giờ.
-Chẳng bao giờ, rơi một giọt nước mắt nào vì Nghi nữa đâu!!!! Buông ra!!
……………………………
……………………………
-Nghi mất rồi! Cũng tại bọn mày! Biết trước, tao đã không giúp bọn mày làm lại bài nghiên cứu! Lũ ăn cắp!
-Haha! Muộn rồi thằng mập đần độn! Sao lúc nó còn sống, không bênh vực. Giờ có chết quéo như con gián. Mới mở miệng nhân nghĩa? Mày mới đúng, là thằng mà trời đất không dung! Cầm lấy 2 triệu và cút đi!
-Ủa Long? Tao tưởng giao kèo là cho nó 5 triệu.
-Haha! Mấy thằng đần mập như nó. Được hưởng vài ba đồng lẻ, đã là may mắn lắm rồi!
-Mẹ kiếp! Nếu tao biết ngay từ đầu! Tao đã không đi theo bọn mày. Hại chết Nghi...Bọn mày chờ đó! Tao sẽ tố cáo những việc bọn mày đã làm! Còn những đồng tiền dơ bẩn này, tao không cần!!!
-Haha! Thằng mập đần hôm nay lại còn biết lý sự đạo nghĩa. Thật hài hước. Rồi mày lấy đâu ra bằng chứng mà tố tụi tao? Lấy đâu ra? Nói nghe coi!?
-Thôi thôi! Đừng nói nhiều với nó nữa Long. Để tao!
-Đàn em đâu! Đập cho nó một trận! Cái tội ăn nói bố láo!
Bốp bốp!!! Bốp!!
-A!! A!!!
-Mày mà bép xép, tao cắt lưỡi! Đánh nó tiếp! Mạnh tay lên!!
Binh! Binh! Bốp!! Bốp!!!
…………………………
 
Top