Chào mừng bạn đến với LinkHoi.com (Link Hỏi)! Đây là diễn đàn, thư viện hỏi đáp miễn phí dành cho người Việt. Tôn chỉ hoạt động cho đi là nhận... xem thêm.

Xin truyện kinh dị! Cập nhật danh sách truyện ma kinh dị hay mới

#37
……………………………
-Dũng! Dũng!! Trời ơi...Ai lại đánh Dũng ra nông nổi này...
-Quỳnh.....
-Dũng xin...Dũng xin lỗi...
-Để Quỳnh đưa Dũng tới bệnh viện. Aaaaa!!! Nặng quá....Có ai không??? Cứu!!! Cứu với!!!
……………………………
-Tú dẹo...Liệu Hoa có tin tưởng, cho tui theo giúp đưa vụ án ra ánh sáng không?
-Tính má Hoa nhạy lắm. Lại hay suy nghĩ nhiều...Tui e là khó.
-Vậy giờ làm cách nào để tiếp cận Hoa?
-Ưm....Phải giả vờ nói, tui và bà từng học chung! Bà chỉ là người hâm mộ Nghi. Như vậy, Hoa sẽ có niềm tin vào bà hơn. Chứ nó mà biết, trong quá khứ, bà, Dũng và Nghi. Từng mâu thuẫn nhiều tới vậy, chắc...nó còn tưởng mấy người thuộc phe Thanh Nhã...tiếp cận với ý xấu...
…………………………
Tác phẩm bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa(facebook . com/huynhdaohoapham).
Một ngày mới lại bắt đầu. Sau khi sửa soạn xong, tao ngồi vào bàn, ăn sáng cùng bố mẹ.
-Dạo này nhìn con ốm hơn trước đó Hoa! Ăn nhiều vào.
-Dạ...Bố lại sắp đi công tác ạ?
-Ừ. Gần tết nên việc làm không xuể...
-À Mẹ ơi! Con muốn hỏi mẹ cái này! Con có phải người bình thường không ạ?
-Haha! Tất nhiên không. Con là con gái cưng của mẹ.
-Trời...Ý của con. Đó là. Con phải Bách Hoa Tiên Tử tái sinh không? Hay con là thứ gì khác, ghê gớm hơn nữa?
-Haha. Bây giờ mà con còn tin mấy chuyện ấy nữa hả? Hồi đấy mẹ con mình đi xem bói. Ông thầy nói như vậy thôi, còn con là gì, ai mà biết. Hay là...con lại vướng vào chuyện tâm linh gì nữa? Mẹ cấm nha Hoa! Lo học hành đi!
-Đâu có gì đâu...Con hỏi chơi thôi mà...

Lát sau, thằng dân quân đã đến trước cửa. Chào bố mẹ, tao xách balô leo lên xe.
-Bác Hoa nghĩ ra cách chưa? Em nôn nóng lắm rồi bác ạ. Em như con cáo, Quỳnh thì như chùm nho xanh. Quỳnh còn trẻ và còn đẹp. Em thèm Quỳnh quá hehe.
-Mày học mấy thứ sến sẫm ấy từ đâu vậy? Đừng chọc tao nóng. Tao đang cảm thấy tràn đầy sức mạnh siêu nhiên!
-Hả? Bác Hoa nói gì ghê vậy? Đừng nói mới sáng mà bác Hoa hút cần nha!?
-Không được vô lễ! Tao là phù thủy đó!
-Ghê ghê! Vậy thì cho em xin con số đi. Vã lắm rồi.
……………………………………
Giờ ra chơi, tao một mình đến nhà vệ sinh khu D. Trên tay tao là cành hoa, lòng tràn đầy hy vọng. Tao đặt cành hoa lên bồn nước. Miệng lẩm nhẩm : “Chị Trúc Loan ơi, em tặng quà cho chị nè. Tối nay nhớ báo mộng cho em nha. Em mong tin từ chị lắm!”
Dứt câu. Một làn gió lành lạnh thổi ngang qua người tao. Da gà nổi hết lên. Cảm thấy sờ sợ, tao vội chạy ra ngoài.
Đúng là thế giới âm và loài người quá cách biệt. Mặc dù Trúc Loan chưa làm gì tao cả, nhưng tao luôn có cảm giác, mình và Trúc Loan không thể có một mối quan hệ, như giữa con người với con người...có lẽ vì
....Cô ấy là quỷ..
…………………..…
Buổi chiều, tao, Quỳnh và Tú dẹo ngồi ăn súp cua. Lát nữa lại phải học luyện thi đến tối. Đúng là mệt và chán kinh khủng.
-Má Hoa có kế hoạch gì mới chưa?
Tao đặt ly súp xuống.
-Chắc là sắp rồi. Ê Quỳnh! Quỳnh biết cách phá trấn yểm Nguyền Rủa Học Thuật không?
-Phá trấn á? Để làm gì? Quỳnh nghĩ là không nên...Những con quỷ trong trường thoát ra hết, sẽ gây ra đại họa đó!
-Nhưng chúng ta chẳng còn cách nào cả...
Quỳnh thở dài...
-Quỳnh chỉ đọc sơ sơ về thuật ấy. Nghi thức phá ấn thế nào, không được đề cập rõ ràng. Người ta từng nói, đừng nên giao ước với quỷ, bọn chúng chẳng đáng tin...
-Chời ơi! Chời ơi! Hai má nói chuyện nghe ghê quá. Làm như phim vậy đó. Í hí hí.
-Mày không tin à?
-Tất nhiên. Chừng nào thấy tui mới tin.
Tao nhìn những tia nắng chiều cam cam, hàng cây già đổ bóng xuống sân trường. Lòng tao chứa đầy tâm sự. Có lẽ không nên nói ra quá nhiều thứ cho mọi người, khi mình vẫn chưa rõ ràng. Nếu hai người bạn này không giúp, có thể, tao sẽ hành động một mình...
…………………………
Tối hôm ấy, sau khi tắm xong. Tao ngồi vào bàn học. Lật từng trang sách của quyển Thuật Trừ Tà.
Đúng như tao nghĩ, quyển sách có nói về The academic sacrament.
Phần đầu, nó đề cập đến lịch sử của thuật. Khá giống với những gì Quỳnh đã kể. Phần sau, nó nói rất chi tiết về cách thiết lập thuật.
Và phần cuối, cũng chính là phần tao mong đợi nhất. Cách hủy bỏ thuật, hay cách phá trấn yểm.
-Nếu bạn tạo ra Nguyền Rủa Học Thuật. Bạn có thể dễ dàng ngưng nó. Hãy dùng máu của bạn, tưới lên “hộp nghi thức” ở phòng “thiết lập trung tâm” đặt tại tháp chuông.
Chà! Có khá nhiều thuật ngữ kỳ lạ, dịch ra tiếng Việt. Tao vẫn chẳng thể hiểu đó là gì. Nhưng không sao, hy vọng tao sẽ thấy được mấy thứ này ngoài đời, để áp dụng tốt những thuật mà sách hướng dẫn.
-Mặc khác. Nếu bạn không phải người đặt Nguyền Rủa Học Thuật. Mọi thứ sẽ trở nên rất khó khăn cho bạn. Nhớ rằng, chỉ nên phá ấn, khi đã giao ước với quỷ thành công, giao ước đó phải mang lại sự an toàn tuyệt đối.
-Đầu tiên, bạn cần có 5 người. Am hiểu khoa học, đủ sức để giải những câu đố. Nhóm trưởng, phải tường tận pháp thuật hoặc biết cách liên lạc với quỷ. Sau đó, hãy dùng “bùn nghĩa địa”(Đề cập ở trang 290). Vẽ lên tấm bia trên hộp nghi thức, theo hình ngôi sao năm cánh. Đặt 5 “ngọn nến trắng gọi hồn”(Đề cập ở trang 318) ở mỗi đỉnh của ngôi sao.
-Các bước chuẩn bị, gần như hoàn tất. Tiếp đến, 5 người ngồi vào 5 vị trí gần đỉnh ngôi sao. Nhóm trưởng, có nhiệm vụ đốt nến. Và đọc lệnh, mở lối vào kết giới trấn yểm. “Nhân danh phù thủy của phái Witch. Gió, Cây, Nước, Lửa và Đất. Độc dược, nguyền rủa, cái chết. Ta ra lệnh cho nghi thức tiến hành.”
-Sau thần chú. Linh hồn của 5 người tham gia phá trấn, sẽ chính thức thoát ra ngoài. Tiến vào “kết giới”, giải các câu đố đã được ấn định. Cần phải lưu ý, 5 người có thể tan hồn phách bất cứ lúc nào, nếu các bạn giải sai câu đố. Và khi những ngọn nến cháy hết, vẫn chưa giải xong tất cả. Chính 5 bạn, sẽ bị giam giữ vào Nguyền Rủa Học Thuật, thay thế những con quỷ...mãi mãi.
……………………………
Tao rùng mình, nguy hiểm. Thực sự việc phá trấn quá nguy hiểm. Dù giải được hay không được. Trúc Loan đều có thể thoát ra?
Tao ngồi suy nghĩ, nên thử hay không nhỉ? Sẽ khó khăn lắm đây, vì nếu muốn thực hiện, cần phải có sự giúp sức, đâu thể hành động một mình...liệu Quỳnh, Thiện, Tú dẹo hay ai đó nữa...có chịu giúp mình hay không...Ôi..thật mệt mỏi...
Tao chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay...
……………………………………
-Em chỉ mong...chị đừng gạt em...
Trúc Loan cầm nhành hoa trên tay. Tao có thể nghe tiếng cô ấy cười trong bóng tối.
-Năng lực phù thủy tỏa ra quanh em, rất mạnh. Chị thật lòng hay xảo trá. Em sẽ tự nhìn ra.
-Haizz...Tâm nguyện của em...Chỉ duy nhất một điều. Mang vụ án ra ánh sáng và rửa hận cho Nghi. Em không thể nhìn bọn Thanh Nhã, sống vui vẻ và hạnh phúc mỗi ngày, trên nỗi đau của người khác!
-Chị biết. Chị cũng chết vì lẽ ấy. Nên chị rất hiểu. Và chị cũng rất căm thù những kẻ như Thanh Nhã.
-Rồi...chị sẽ làm gì? Khi chị thoát ra ngoài? Nói em nghe được không?
Trúc Loan đứng dậy, cô ấy từ từ bước ra xa.
-Giao ước và hiện thực là hai con đường khác nhau. Em tin chị, thì chúng ta cùng giao ước. Dìm xác những kẻ hại Văn Nghi xuống địa ngục. Còn em không tin, thì nhìn nỗi oan của Nghi, dần mờ theo tháng năm.
-Em...em...Em có một thỉnh cầu...
-?
-Nếu, giải thuật thất bại..Chị hãy cứu những người bạn em ra cùng chị. Để em một mình ở lại thế chỗ. Và...hãy giúp em trừng trị Thanh Nhã, chị nhé...
Trúc Loan xoay hẳn người lại...
-Tình bạn của em. Chị chưa bao giờ được thấy. Giá như, được làm bạn với em, làm bạn với một đứa ngu xuẩn.
-Em biết, mình ngu xuẩn. Chị có thể mắng em! Nhưng chị giúp em những điều đấy, có được không???
-Nó hơi ngoài khả năng của chị, cũng như “điều lệ” Nguyền Rủa Học Thuật. Nhưng, chị sẽ giúp em. Giao ước?
-Ưmmm...Hm...Được! Em giao ước với chị!
Lập tức. Trúc Loan đưa tay ra, chỉa về phía tao. Như muốn móc ngoéo.
Tao cũng đồng thuận, làm động tác theo như chị ấy.
Bỗng, bàn tay tao lạnh ngắt, có chút đau đớn khiến tao rụt lại.
Móng trên ngón út của tao lúc này, dần trở thành một màu đen xì...
-Gặp lại em, vào đêm trăng tà. Nơi tháp chuông....Đào Hoa..
………………………………
Vì lý do bận công việc và tình trạng mắt. Nên phần này hơi ngắn. Tuy vậy, phần này đã kết thúc đúng với nội dung của nó, để mở ra sự ly kỳ thực sự cho các tập sau. Mong đọc giả cảm thông, bình luận về nội dung và đừng chê ngắn dài. Cảm ơn độc giả 🌺
 
#38
1k5 like len phan 17 nha

Phần 16 : Thi triển nghi thức

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2F56786193_320700755308250_4094237305022185472_o.jpg_nc_cat100_nc_ocAQn7bVgXm-Yohzwx14WRaABvFgclq9DNZaiaJY_bGGMXu3KyPSK-v7xElqZzr_Ybu1Y_nc_htscontent.fhan5-7.jpg&hash=db8724692014f13c45b3884e95f9d100


Những ngày tiếp đó, tao cắm đầu vào sách vở, kỳ thi cuối học kỳ 1 đang diễn ra.(Khối 12 thi trễ hơn các khối khác, vì đề thi là cả chương trình 12, trường chuyên dồn kiến thức như nhồi thịt vào bánh mì í, nghĩ lại tao vẫn thấy sợ).

Tuy nhiên, cuộc sống của tao chẳng có gì khác thường cả. Ngoại trừ cái móng tay út của tao. Nó đen xì, hệt như được sơn lên.

Ai hỏi đến, tao chỉ vờ nói rằng đang thay đổi style.

Tao đã thử dùng nước rửa móng, chà đi chà lại biết bao lần, vẫn chẳng bôi được cái “lớp sơn” đen thùi lùi xấu xí ấy. Có lẽ, khi mọi thứ qua đi, móng tay tao sẽ trở lại như cũ, mong là thế...

Ngày mai là thi 3 môn cuối ; địa, sử, sinh học.

Nhưng thôi kệ, tao đã vốn học lệch rồi, điểm thấp cũng chẳng sao.

Việc tao cần làm gấp rút lúc này là phải nghiên cứu về thiên văn học.

Chẳng hiểu “trăng tà” mà Trúc Loan nói, nghĩa là gì. Nhưng theo quyển sách The exorcism. Ngày thi triển nghi thức phá trấn yểm, chính là ngày mà mặt trăng mờ nhất trong chu kỳ tháng. Đó là khoảng từ ngày 1 đến ngày 3 âm lịch. Trời đêm trong những thời điểm ấy, sẽ rất tối vì không còn ánh trăng chiếu rọi.

Tao cầm bút, đánh dấu vào tấm lịch để bàn.

Tao giật mình, sao nhanh thế? Ngày mai là thứ sáu, ngày 29 tháng 11 âm lịch, tức chỉ còn mai và mốt, là ngày trăng tà sẽ tới.

Ôi! Liệu mình có chuẩn bị kịp hay không nhỉ? 1 tháng nữa là tết rồi. Mình không thể dùng đêm giao thừa để đi phá trấn được, còn phải chơi bời, ăn nhậu nữa 😂

Tao leo lên giường, đắp chăn lại. Thật là mệt não, có lẽ ngày mai, tao sẽ kể hết bí mật và nhờ sự giúp đỡ từ đám bạn. Không thể để con Thanh Nhã, thằng Long, Thế,...tiếp tục ăn tết, chụp ảnh sống ảo,...

Như vậy, Nghi làm sao mà nhắm mắt...

Và tao...làm sao yên giấc. Khi hình bóng cậu học sinh gầy gò, có nụ cười thân thiện, vẫn luôn hiện trong tâm trí, trước tao chìm vào giấc ngủ...

Độc giả ơi! Mời độc ghé thăm wattpad của Hoa để cập nhật các tác phẩm mới nhất nha(wattpad .com/daohoapham).

Buổi sáng với 3 môn thi cuối cũng đã kết thúc trong êm đẹp. Đối với tao, làm được 4 hoặc 5 điểm các môn này cũng xem như một kỳ tích rồi.

Tao cầm giấy nháp với đầy hình vẽ bậy và chiếc balô, tung tăng rời khỏi phòng thi.

Chiều nay, thứ 7 và chủ nhật đều được nghỉ. Phải tranh thủ còn kịp.

Tao vội đi tìm Quỳnh và Tú dẹo. Nhưng lại vô tình bắt gặp Thiện.

-Hoa thi tốt chứ? Dạo này, nhìn Hoa thật...quyến rũ. Hihi...

-Quyến rũ?

-Móng tay sơn đen bóng. Rất quý phái và sang trọng. Theo Thiện được biết, đây là xu hướng thời trang mới nhất của châu Âu. Hoa thiệt là giỏi làm đẹp. Tuyệt vời!

Tao chống cằm suy nghĩ. Nếu thanh niên này biết sự thật, về nguyên nhân móng tao đổi màu. Chắc nó chẳng dám khen nữa. Cơ mà, tao có thể nhờ Thiện tham gia nghi thức không nhỉ? Đến bây giờ, tao vẫn chưa rõ câu đố ẩn trong Nguyền Rủa Học Thuật, nói về gì và kiến thức của nó thuộc những môn học nào.

Có thể, cách tốt nhất là cứ gom hết những đứa giỏi về đủ các lĩnh vực, rủ cùng đi giải trấn yểm...

-Ngoài văn và Anh ngữ ra. Cậu còn chuyên về lĩnh vực gì không?

-À...Thật ra...Thiện cũng chưa tìm hiểu nhiều. Nên không biết mình có thế mạnh về gì. Ờ. Chắc là địa lý. Thiện khá mê môn này. Tiếc là trường mình chưa mở lớp chuyên địa. Và khối xét tuyển đại học cũng ít tạo cơ hội cho môn này quá. Một môn học rất hay và rộng, dường như là tổng hợp khái quát đủ kiến thức tự nhiên và xã hội.

Tao gật gật.

-Chiều nay cậu rãnh không?

-Hả? Há há! Hoa nói gì? Rãnh! Tất nhiên là rãnh! Với Hoa thì Thiện lúc nào cũng rãnh! Hoa muốn hẹn hò phải không? Quá tuyệt vời. Thiện sẽ tìm những địa điểm lãng mạn nhất, ấm cúng nhất,..mãnh liệt...

-Không không! Tôi muốn hẹn cậu và mọi người đi uống trà sữa. Tôi có chuyện quan trọng cần bàn.

Thiện hơi bị hố sau câu nói của tao. Nhưng cậu ta vẫn cười tươi và đồng ý ngay.

………………………………

3h chiều, mọi người đã có mặt đầy đủ tại quán.

Tao nhăm nhi ly trà sữa, suy tư nhìn những bức tranh treo tường.

-Má Hoa! Làm gì trầm ngâm như bà già vậy! Có chuyện gì thì nói đi.

Tao hít một hơi thật sâu. Đưa ngón tay út lên :

-Nhìn này! Tao sẽ kể cho bọn mày nghe...tất cả...

Tao bắt đầu nói về quyển sách Thuật Trừ Tà. Những lần Trúc Loan và Văn Nghi báo mộng. Tiếp đến, tao phân tích tình thế lúc này. Chẳng còn cách nào ngoài nhờ vào những “sức mạnh siêu nhiên”.

Khuôn mặt đứa nào cũng ánh lên sự ngờ vực, nhưng vẫn im lặng nghe tao nói. Sau cùng, tao cho bọn nó biết, tao đã lỡ giao ước với Trúc Loan. Do đó, móng tay của tao mới trở thành như bây giờ.

-Thôi ghê quá má Hoa! Chưa gì hết mà “thề non hẹn biển” với mẹ Trúc Loan rồi. Lỡ bả dở trò, bắt hồn tụi mình luôn thì sao. Ghê quá! Ghê quá! Chơi một mình đi má! Chơi vậy ai chơi...

Tao chống tay lên cằm. Thở dài...

-Chỉ vì tao muốn nhanh chóng đòi lại công bằng cho Nghi thôi...Phải thử mới biết chứ...

Quỳnh lo lắng nhìn tao :

-Quỳnh đã nhắc Hoa...Không nên giao ước dễ dàng với quỷ như vậy...Nhưng...nếu như Hoa có năng lực phù thủy thực sự. Thì Quỳnh tin ở Hoa. Quỳnh sẽ theo Hoa đi phá trấn yểm.

Tao cười nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn Thiện.

-Ờ..ờm...Thiện...Thiện...Được! Hoa đi tới đâu thì Thiện đi tới đó! Thiện sẽ bảo vệ Hoa tới cùng! Dăm ba con quỷ Thiện không sợ! Chỉ sợ đường về vắng bóng Hoa...

-Còn mày? Tú dẹo! Đi hay không đi?

Người nó run run. Lo lắng nhìn tao.

-Cho tui thời gian suy nghĩ nha má Hoa. Chủ nhật lận mà...

-Mày suy nghĩ nhanh nhanh dùm. Lỡ như trong câu đố có môn sinh học. Thiếu mày, tụi tao sao đỡ nổi.

Thiện nhìn tao :

-Mà Hoa ơi! Thi triển cần 5 người. Ở đây, tụi mình chỉ có 4. Kiếm đâu ra một người nữa?

-Ừ đúng rồi. Nhờ ai đây?

Tao bặm môi..

-Chắc nhờ thằng dân quân xấu xí.

Thiện và Tú dẹo sững sờ nhìn nhau. Quỳnh che miệng cười.

-Được không đó? Cơ mà anh ấy chắc giỏi về ẩm thực lắm nhỉ. Ngày nào cũng hỏi Quỳnh ăn gì chưa.

Tao cười, cầm lấy ly trà sữa.

-Không sao đâu. Miễn là đủ người để ngồi thi triển thuật. Còn giải câu đố thì ai biết tới đâu, giải tới đó cũng được.

Thiện tiếp lời :

-Cái bùn để dùng vẽ lên ngôi sao 5 cánh. Là bùn ở gần mộ Nghi, phải không Hoa?

Tao gật đầu :

-Có thể là như vậy. Trong sách thuật trừ tà, mọi thứ được diễn tả gần giống với thứ xuất hiện ở phần mộ.

-Nè mọi người! Lát nữa trời bớt nắng. Tụi mình ra đó lấy bùn nhé!

-Đồng ý!

-Nhất trí.

-Tú dẹo?

-Đi thì đi...

……………

4 giờ rưỡi chiều, trong nắng vàng dần ngã sang cam sẫm. Bọn tao hướng về phía nghĩa địa.

Thiện chở tao. Nó hơi xoay đầu lại, nó hỏi :

-Khi thi triển. Hồn của mình xuất ra hả Hoa? Vậy nếu mình mang theo một đồ vật gì đấy, đồ vật có theo mình không? Điện thoại chẳng hạn,.. Vào đó, còn có cái để tra Google chứ. Haha.

-Tôi không nghĩ thế. Theo tôi, nó giống như chúng ta bước vào một thế giới, song song với thế giới hiện tại. Mà...khó để biết được mọi thứ sẽ ra sao lắm. Quyển thuật trừ tà cũ mèm, chắc được viết rất lâu rồi. Tôi chỉ sợ, việc thi triển và giải câu đố đã có nhiều điểm mới, không tương đồng với quyển sách ghi chép.

-Nếu thi triển thất bại thì sao?

-Ý cậu là không vào được thế giới song song?

-Ừa, đại loại vậy.

-Thì về và tiếp tục tìm cách khác. Đằng nào Trúc Loan cũng sẽ báo mộng cho tôi. Cậu cứ an tâm đi.

-Ừa. Luôn luôn ủng hộ và bên Hoa. Hoa pro...

Tao cảm thấy ấm lòng thực sự. Mặc dù biết, mạng sống có thể bị ảnh hưởng. Nhưng mọi người đều đồng ý theo giúp tao. Đúng là trong những lúc khó khăn, mới biết ai là bạn. Chắc Văn Nghi nơi chín suối cũng có thể mỉm cười, với những việc mà bọn tao đang cố gắng làm cho cậu ấy.

Bước vào trong nghĩa địa. Bọn tao đi rất khẽ, không đứa nào nói gì. Cũng như một cách tôn trọng những người đã khuất.

Vài giọt nắng vàng lăn tăn trên thềm mộ. Gió nhẹ bay làm đung đưa hàng hoa sứ trắng tinh khôi.

Rẽ qua vài ngôi mộ, bọn tao đến gần nơi của Nghi.

Thật bất ngờ. Có bóng ai đó, cao to béo ú đang đứng trước mộ Nghi. Trên tay người ấy là vài nén hương.

Bọn tao tiến lại gần...

-Dũng...!!

Tao nhìn Quỳnh.

-Quỳnh biết bạn này hả?

-À...biết! Hoa không nhớ bạn ấy sao? Là Dũng heo đó. Người thi chung Đấu trường hóa học với Hoa hôm trước.

Tao gật đầu. Nhớ ra rồi. Thanh niên này trông mập quá. Nhìn phía xa còn tưởng ông chú nào.

Dũng heo cắm nhang xong. Cậu ấy từ từ xoay người lại. Khuôn mặt Dũng chứa đầy tư tâm.

-Chào các bạn. Các bạn đi thăm mộ Nghi à?

Tao bước lên một bước.

-Mày cũng quen biết Nghi?

Tú dẹo túm áo tao.

-Má Hoa ơi má Hoa. Mới nói chuyện lần đầu mà xưng “mày-tao”. Giang hồ quá.

-Ờ ờ...Tao quen rồi. Lỡ mồm. Bạn là bạn của Nghi à?

Dũng gật gật cười :

-Không sao đâu. Tui rất thích bản lĩnh và chất ngông của Hoa. Bữa thi, nhìn bạn ngầu lắm.

-Ờ. Cảm ơn bạn. Cơ mà...tui chưa thấy bạn đi với Nghi bao giờ...Bạn là...fan hâm mộ của Nghi hả?

-Ừm...phải..
 
#39
Trong tao ánh lên nhiều suy nghĩ. Bỗng nhiên, trùng hợp gặp thằng mập này ở đây. Có phải là vô tình không nhỉ? Trên mộ Nghi có hoa tươi và trái cây. Nếu chỉ là fan hâm mộ thông thường, liệu một thằng học sinh có bỏ tiền ra, để mua những thứ ấy làm vật cúng không? Thái độ của nó nữa, nhìn ánh mắt ấy, khắc khoải một nỗi...gì nhỉ? Ân hận? Rất khó tả. Chứ đâu phải chỉ là sự tiếc thương cho người mà nó thần tượng.

-Này anh bạn mập. Sắp về chưa? Để tụi tôi còn...có...chỗ thắp nhang nữa.

Thiện nói nhỏ vào tai tao :

-Hoa hơi...hơi thô lỗ đó. Người ta tới thăm mộ Nghi mà...

-À. Tui sắp về rồi. Nhưng tui muốn hỏi một câu....Các bạn đến đây...Đâu chỉ với mục đích đốt nhang....Phải không?

Tao giật mình. Trừng trừng nhìn thằng mập ấy.

-Đúng vậy! Sao bạn biết tụi tôi tới đây để lấy bùn?!!

-Trời ơi má Hoa! Má tự nói hết trơn hết trọi rồi...

Tú dẹo kéo áo, nó thì thầm vào tai tao :

-Nhìn thằng này không đáng tin đâu.

-Vì sao?

-Vì nó mập quá má Hoa ơi!

-Gì?

-Lỡ nó là người của Thanh Nhã cài vào thì sao? Má Hoa không giữ mồm giữ miệng. Kế hoạch tụi mình sẽ bị chặn đứng đó!

Tao giật mình lần hai.

Bấy giờ, thằng Dũng heo mới tiến lại gần bọn tao.

-Tui là người hay tìm hiểu về tâm linh. Tui cũng tính lấy bùn. Để mở mắt âm dương. Tìm cách trừng trị bọn Thanh Nhã. Các bạn đang muốn làm giống tui phải không?

Tao nhìn chằm chằm thằng mập ấy. Nó biết nhiều hơn tao tưởng, nhưng ai lại mở mắt âm dương làm gì. Bọn tao tính lấy bùn để thi triển giải trấn yểm cơ mà...

Tuy vậy, nhìn vào mắt Dũng heo. Tao không thấy có sự mưu mô, xảo quyệt. Trông nó cứ lù lù, khờ khờ kiểu gì ấy. Nếu nó có cùng chí hướng với bọn tao, dường như, đây là một thằng có thể tin được...

Chợt, Quỳnh đặt tay lên vai tao. Cô bé ấy nói :

-Để Quỳnh thuyết phục Dũng. Cho cậu ấy cùng tham gia phá trấn yểm với bọn mình nhé.

Tao ngờ nghệch, nhìn vào mặtaQuỳnh.

-Dũng có đáng tin không?

-Cậu ấy liều mình, tính dùng bùn mở mắt âm. Theo Hoa, có đáng tin không?

Tao nhìn xuống bụi hoa xuyến chi. Giờ phút này rồi, đây là những người duy nhất còn bên cạnh tao. Nếu không tin họ, thì biết tin ai. Quỳnh lại là đứa thông minh hơn tao rất nhiều, chắc chắn khả năng nhìn người của cô ấy sâu sắc lắm. Vả lại, Quỳnh lại còn thương thầm Nghi. Luôn cân nhắc cẩn thận trước mọi kế hoạch. Chắc chắn phải nghe theo Quỳnh rồi...

-Ok. Mà khoan đã. Hình như...Dũng và Quỳnh. Có quen biết nhau từ trước phải không???

Dũng vội đáp :

-Có! Tụi tui biết nhau sơ sơ.

Quỳnh gật đầu.

Tao nói tiếp :

-Vậy thì Quỳnh kể cho Dũng nghe hết mọi chuyện đi nha. Hoa phải tranh thủ lấy bùn. Thiện! Tú dẹo! Lại đây!

Quỳnh và Dũng ngồi nói chuyện ở bờ thềm gần mộ Nghi. Tao và hai đứa còn lại thì hì hục lấy bùn.

Tao mở bọc ni lông ra. Thiện cùng Tú dẹo cầm cái ly không, hất hất bùn vào.

-Lấy bao nhiêu là được hả Hoa?

-Tao không biết. Càng nhiều càng tốt.

-Hoa...Sao Hoa xưng mày tao với Thiện...

-Ờ ờ...quên. Lo lấy đi.

-Bẩn quá má Hoa ới. Í. Con giun đất nè. Gớm quá!!

-Này Hoa.

-Gì?

-Ừm....Sau khi chuyện này kết thúc. Hoa có đồng ý...làm...bạn gái Thiện không...?

-Má Hoa. Lâu lắm rồi đó má Hoa. Coi nhanh nhanh đi, đừng để người ta chờ nữa. Í hí hí...

-Xong việc này thì lo mà ôn thi đại học. Nói hoài. Mệt!

Tác phẩm bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa (facebook .com/huynhdaohoapham)

Sau khi đã lấy đầy túi ni lông. Tao cột lại thật chặt. Tụi tao đứng lên, phủi phủi tay.

-Quỳnh! Dũng! Sao rồi hai bạn?

Quỳnh cười :

-Dũng đồng ý theo giải trấn yểm! Chúng ta có thêm một bạn chuyên vật lý về đội rồi nè.

Dũng gật đầu.

Tao rất mừng rỡ vì điều này :

-Hay lắm! Vậy là đủ team 5 người! Chuyên toán, chuyên lý, chuyên Anh-địa, chuyên hóa và chuyên...

-Sinh-sử nha má Hoa. Mà khoan! Để tui suy nghĩ đi. Tui chưa đồng ý mà.

-Mày không đồng ý. Tao nhéc bùn vào mõm mày!

-Á! Má Hoa bạo lực quá. Thiện ơi, hộ giá, hộ giá!! Cứu em...

Khi đã bàn kĩ về thời gian. Bọn tao cùng nhau đứng trước mộ Nghi, đập tay thể hiện quyết tâm đoàn kết. Tao nhìn vào di ảnh trên bia. Bây giờ, tao không còn là đứa yếu đuối, hễ tí là khóc nữa, tao đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, và tao tin, mình sẽ làm được.

-Nghi! Chờ tao nha! Tao nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mày! Phù hộ cho bọn tao nha Nghi!

…………………….....………

8h tối, sau khi ăn cơm xong. Tao ngồi vào bàn học.

Túi bùn tao để dưới gầm bàn, phòng tao lúc nào cũng mát, nên chắc bùn sẽ không bị khô.

Tiếp tục đọc quyển Thuật Trừ Tà. Tao cần củng cố thêm một số kiến thức nữa. Vật liệu tiếp theo để thi triển nghi thức. Là “nến trắng gọi hồn”. Theo miêu tả trong sách, loại nến này thường được sử dụng ở một số nhà thờ, nhất là nhà thờ của các giáo phái chuyên trừ tà. Đầu tao lập tức nghĩ ngay đến vị thầy đã từng giúp tao lúc hè(Truyện sinh ly tử biệt). Chắc chắn ngài ấy có thứ mà tao cần.

Ok! Vậy là tạm ổn rồi. Phải đi ngủ thôi.

Tao leo lên giường, đắp chăn. Lòng tao lúc này nôn nao lắm, vừa lo lắng mà cũng vừa háo hức. Sẽ còn nhiều khó khăn trước mắt đang đợi tao đây...

......................................................................

Những tia nắng vàng từ ngoài cửa sổ chiếu vào như đang nhảy múa. Tao trở người, mắt hí ra một chút. Ủa mấy giờ rồi nhỉ?

Thôi chết! 9h sáng rồi!!!

Tôi vội vã đeo mắt kính vào. Xếp gối chăn lại ngăn nắp.

Mấy bữa nay thi cử căng thẳng, cộng với việc phải tìm cách thi triển nghi thức. Tao đã mệt mỏi và mất ngủ rất nhiều. Lâu rồi mới có một bữa "nướng" như thế này. Nhưng còn nhiều việc tao phải làm hôm nay lắm, không thể chậm trễ được.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, tao chạy xuống bếp làm đồ ăn sáng. Bố mẹ đã tới cơ quan cả rồi, chẳng còn ai ở nhà hết. Tao vừa chiên trứng vừa gọi cho thằng dân quân xấu xí.

Khi tao ăn sáng xong, cũng là lúc thanh niên ấy tới. Nó đứng trước cổng gọi vào.

Tao ào ào chạy ra.

-Đi thôi!!!

-Đi đâu mà vội vàng vậy bác Hoa? Bác nói hôm nay bác được nghỉ học mà?

Tao ôm quyển sách Thuật trừ tà trong người.

-Đi tìm thầy, để trả lại thứ này.

-Ồ! Bác Hoa đã đọc xong rồi sao? Thảo nào em thấy bác y chang phù thủy.

-Thật á?

-À...

Tao che miệng cười. Ra là thằng dân quân xấu xí đáng ghét đang trêu chọc tao, vì tao...quên chải đầu.

Chiếc xe chạy băng băng trên con đường phố thị. Mặt trời chốc chốc đã lên cao.

Chập sau, tao và thằng dân quân tới khuôn viên nhà thờ. Những chú chim bồ câu sà xuống, giữa góc sân rộng vắng lặng, bình yên.

Có một anh ra đón tiếp bọn tao. Anh này bên ca đoàn, tham gia phục vụ lễ cho nhà thờ, vừa đẹp trai, vừa lịch sự.

-Có thầy ở trong đó không chú em.

-Dạ có. Lâu quá mới gặp hai anh chị. Nhưng mà thầy đang đọc kinh.

Thằng dân quân xoay qua nhìn tao.

-Bác Hoa thấy chưa. Đâu dễ mà gặp được thầy. Thôi gửi quyển sách cho chú em này đi. Để nó đưa thầy dùm. Đỡ mất công chạy qua chạy lại.

Trời ạ...Khó thế nhỉ...Mục đích chính của tao là xin vài cây nến, và chút lời khuyên từ thầy...

Tao nhìn anh ca đoàn.

-À anh ơi. Nhắn với thầy...Đào Hoa tới nhờ giúp nha anh. Anh nói với thầy...Em...Em lỡ giao ước với...quỷ rồi! Nói thầy...cho..cho em xin một cuộc hẹn nha...

Thằng dân quân xấu xí lẫn anh ca đoàn đều đứng hình.

Anh ca đoàn nuốt nước bọt, anh ấy đáp :

-Nếu thế...thì căng quá...Nhưng thầy có số điện thoại của anh chị đúng không?..Em sẽ nhờ thầy gọi lại sớm cho hai người...

Bọn tao chào tạm biệt anh ca đoàn. Hai đứa cất bước ra về...

-Bác Hoa làm gì mà giao ước với quỷ ghê vậy?

-Ừm...tao...

-Có phải bác Hoa cũng đang vã giống em không? Nếu đúng. Để em về nhà lấy sổ đỏ. Tụi mình khô máu phát cuối rồi cùng nhau vào bờ! Hehe.

Tao đánh bốp bốp vào vai thằng dân quân.

-Mày tào lao quá! Lúc nào cũng đề đóm! Ghé vô quán cafe ông Cường Gà uống chút gì đi. Tao khát quá. Từ từ tao kể cho nghe.

……………………

Làm xong một ngụm trà đá mát lạnh. Tao đặt ly lên bàn, chống cằm thở dài :

-Theo mày nghĩ...Thầy chịu giúp tao như lần trước không?

Thằng dân quân châm điếu thuốc, nó thả khói phì phà.

-Có chứ. Thầy hiền và tốt bụng lắm. Thầy cho bác mượn sách hơn cả năm, chả đòi lại. Đã thế còn giúp hồi hè, cái bể cá bị ma nhập. Vụ lần này nhằm nhò gì. Đây là giúp một mạng người đòi lại công bằng! Em mà mạnh như Trúc Loan tỷ tỷ, là em quất con Chanh Xã gì gì...

-Thanh Nhã!

-Đúng rồi. Con Thanh Nhã! Nghĩ đến mà cay! Cay hơn cả wasabi!

Tao nhìn khung cảnh bình yên. Quán cafe be bé, xung quanh có vài cụ già đang ngồi chơi đánh cờ.

-Lần này đúng là một ván cược lớn mày ạ. Thanh Nhã quyền lực đầy mình, nó còn mang một phần linh hồn quỷ dữ...

-Tại sao vậy bác Hoa?

-Theo tao nghĩ...vì cách nó được sinh ra. Không giống như cách người bình thường.

-Là sao?

-Thôi. Đừng bàn về chuyện này nữa. Mày nhớ luôn để chuông điện thoại. Thầy gọi điện, thì báo cho tao liền nhé.

-Em biết rồi...Mà bác Hoa ơi...Em sợ Quỳnh có chuyện gì quá...Nhỡ như Quỳnh bị Trúc Loan bắt. Bác Hoa nhớ lao vào thế mạng, để Quỳnh được sống nha.

Tao gật đầu. Lần này tao biết chắc lành ít dữ nhiều. Nhưng tao quyết, không để người bạn nào phải hy sinh oan uổng. Vì với tao, cuộc sống mà không có công bằng, nó chẳng chút ý nghĩa gì cả...

………………………
 
#40
5 giờ chiều, thầy gọi điện cho thằng dân quân. Nó đến trước cửa tìm tao, ngay lúc tao đang ôn bài.

Tao mừng như chết đi sống lại, vứt hết tập vở qua một bên. Bọn tao vội vàng đến nhà thờ lần nữa.

Thầy mời tao và thằng dân quân ra phía sau nhà thờ. Chỗ này có hai hàng ghế đá, ngoài kia là bờ sông. Những hàng cây đổ bóng khiến nơi đây vừa mát, vừa có chút gì đó bí ẩn trong chiều tà.

-Năng lực phù thủy, tỏa ra quanh người con...Thật sự rất mạnh.

-Thật hả thầy???

Tao trả quyển sách lại cho thầy. Người đưa tay nhận lấy.

-Nhưng đó chỉ là tạm thời. Con có một số khả năng đặc biệt, nên hấp thụ được thuật phép từ quyển sách của thầy. Không bao lâu, nó cũng sẽ mất đi, nếu con ít luyện tập trừ tà.

Tao gật gật đầu. Giờ thì tao cũng hiểu ra. Vì sao Trúc Loan nói tao là phù thủy...Thế cũng chỉ là nhờ quyển sách thôi à?...Tao chả phải gì ghê gớm cả...

Thầy bảo tao xòe bàn tay ra. Thầy nhìn, gật đầu. Có lẽ thầy biết rất rõ những thứ đang xảy đến với tao.

-Con đã giao ước, giải thoát cho tất cả những vong hồn ma quỷ trong trường?

-Ơ...không không...Dạ không phải đâu thầy ơi...Con...con chỉ muốn...Đưa chị kia ra ngoài...Nhờ chị ấy giúp...lấy lại công bằng cho bạn con...

Tao bắt đầu kể cho thầy nghe, thật chi tiết về mọi diễn biến từ ngày Văn Nghi mất.

...............................................

Sau khi nghe hết tất cả. Thầy thở dài...

-Tình bạn của con dành cho cậu bé xấu số ấy...

-Thật đáng ngưỡng mộ! Tuy nhiên! Con có biết...Khi con giao ước với quỷ. Con không thực hiện, sẽ bị quỷ bắt hồn không?

Tao lắc đầu :

-Dạ...Con không biết điều này..Con chỉ nghĩ đơn giản. Chị Trúc Loan có ý muốn giúp con và khao khát được siêu thoát.

Thầy thở dài. Người bước vào trong căn phòng kế cạnh.

Lát sau, thầy mang ra một chiếc hộp. Người từ từ mở ra...

-Đây là những thứ dành cho nghi thức trừ tà. Cũng có một vài thứ cần thiết cho việc mở lối vào Lời Nguyền Học Thuật.

Tao và thằng dân quân trầm trồ ngắm nhìn. Lần đầu trong đời, bọn tao được thấy những thứ lạ mắt đến như vậy.

Tao không thể nói chi tiết đó là những thứ gì, vì tao cũng không biết nó là gì luôn.

Thầy đưa cho tao 5 cây nến trắng.

-Đây là thứ con đang cần.

-Wow! Đẹp quá thầy ơi! Ủa mà sao...nó nhỏ quá vậy?...Hình như, chất liệu của nó. Không phải paraffin như các loại nến hiện nay.

-Đúng vậy. Nó được làm từ nhựa của một số loại cây quý. Do đó...nó chỉ có thể duy trì sự cháy trong...3tiếng. Tức là, nếu sau 3 tiếng. Con không phá được trấn yểm. Các con, sẽ bị mắc kẹt mãi mãi...

Thằng dân quân xấu xí lo lắng nhìn tao.

-Bác Hoa ơi, hay bỏ đi...Đừng lao vô vụ này nữa. Bố mẹ bác Hoa mà biết, bố mẹ sẽ buồn lắm đấy...

Tao cúi mặt xuống, vò đầu bứi tóc. Khó quá, biết phải làm sao bây giờ...

Thầy ôn tồn nói tiếp :

-Các con. Bạn nào cũng là học sinh. Cũng đều có tương lai phía trước và gia đình phía sau. Thầy biết chỉ mỗi Trúc Loan giúp được các con. Nhưng lối đi này, chông gai trùng trùng. Thầy cảm thấy thật thương tiếc cho Văn Nghi. Lại càng cảm phục tình bạn của con. Nên...

Thầy lấy ra từ chiếc hộp. Một con dao bé bé, nó dài chỉ bằng ngón trỏ. Làm bằng bạc, trên ấy đầy hoa văn và ký tự lạ lùng, chạm khắc cực kỳ tinh xảo.

-Mặc dù, thầy chưa từng vào kết giới Nguyền Rủa Học Thuật. Nhưng trong một số lần tham gia trừ tà. Thầy đã vào kết giới của phái Witch. Và phát hiện, trong kết giới, phái này luôn có những kẽ hở, để phù thủy dễ dàng triệu ma pháp từ bên ngoài.

-Con hãy sử dụng dao này, rạch vào kẻ hỡ mà con thấy trong kết giới, khi có chuyện bất trắc xảy ra. Lập tức, các con có thể theo đường ấy mà thoát ra ngoài. Tuy nhiên, sau này các con và những người muốn phá trấn yểm, sẽ vĩnh viễn, không bao giờ mở được đường vào kết giới thêm một lần nào nữa.

Tao run run cầm lấy con dao kỳ lạ ấy.

-Nghĩa là...Trấn yểm sẽ trở thành “bất tử”...Phải không ạ? Trúc Loan bị giam cầm vĩnh viễn và...Lời nguyền kéo theo, mãi mãi tồn tại?

Thầy gật đầu.

Tao vuốt mồ hôi trên trán. Chà! Có thứ này thì an tâm hơn nhiều. Nhưng...có lẽ nên cân nhắc. Hy vọng tao sẽ không phải dùng đến nó.

Thầy tiếp tục lấy ra một bó cây khô được buộc chặt. Tao chẳng biết nó là cây gì. Nhưng khá nặng mùi...

-Các con sống trong môi trường học thuật bậc nhất. Nên thầy tin, các con sẽ giải được mọi câu đố trong kết giới. Vì vậy, hãy dùng thứ này, sau khi thấy linh hồn ma quỷ thoát ra ngoài.

-Dạ..Nhưng...sử dụng thế nào ạ?

Tao cầm lấy bó cây. Mùi kinh chết đi được.

-Con hãy cho nó vào ấm nước. Đun thật sôi, tới khi thấy khói xanh bốc lên. Tắt bếp, sau đó trút thứ nước trong ấm vào chai và chôn cặn xuống đất. Sau đó, mang nó vào kết giới, dấu kĩ trong người. Đừng để ma quỷ thấy. Cuối cùng, khi đã phá trấn yểm thành công. Lúc ma quỷ thoát ra, con hãy hắt thứ nước trong chai vào chúng. Và đọc thần chú *****************. Lập tức, chúng sẽ bị con giam giữ. Chúng không thể tìm đường về xứ quỷ hay địa ngục. Thầy dạy cho con thứ “độc thuật” này. Để đề phòng Trúc Loan phá giao ước, không chịu giúp con hoặc hại bạn con.

-Ôi! Hay quá! Mà thầy ơi! Thứ độc của cây này. Có tác dụng trong bao lâu?

-100 năm. Ma quỷ bị kiềm hãm bởi các loại độc thuật sẽ rất khổ sở. Do đó, chúng phải nghe theo lời "chủ nhân". Nếu sau đó, Trúc Loan hoặc những vong hồn hoàn thành giao ước. Con hãy quay lại tìm thầy. Thầy sẽ đưa cho con thứ để giải loại độc dược này.

-Con...con cảm ơn thầy...cảm ơn thầy...cảm ơn thầy rất rất nhiều!!!Aaaa!!!

Tao mừng rỡ ôm bó cây và con dao. Ôi! Những thứ quý giá làm sao!

Sau khi trò chuyện với thầy thêm một chút nữa. Tao tặng cho thầy một cành hoa. Thầy vui vẻ nhận lấy và chúc tao thành công.

Thầy thật chu đáo, tài giỏi, hiền lành và tốt bụng. Nhất định, sau này, tao sẽ tìm hiểu thêm về người thầy bí ẩn này. Và viết một câu truyện về ông ấy...

Tạm biệt thầy. Bọn tao ra về.

Trong nắng chiều nhá nhem. Lòng tao lúc này tràn đầy hy vọng.

Nhưng không thể vội mừng sớm, tao luôn trong tâm thế ; cẩn thận vẫn là trên hết, vì tao biết, nếu mình không sử dụng những thứ thầy cho một cách thành thạo. Tai họa vẫn luôn luôn rình rập và ập xuống bất cứ lúc nào, trong kết giới của...Nguyền Rủa Học Thuật...

Ôi phần này dài quá. Nhưng em sẽ cố gắng viết thêm chút nữa 😂 Bạn đang đọc tác phẩm Nguyền Rủa Học Thuật của tác giả Phạm Đào Hoa(facebook .com/huynhdaohoapham)

Tối hôm ấy, tranh thủ lúc không có ai ở nhà. Tao bắt bếp, nấu thuốc. Tao dùng hẳn chiếc nồi hầm xương luôn.

Mọi thứ diễn ra rất “trơn tru”. Cho tới khi nồi nước bắt đầu sôi. Mùi nó bốc ra kinh khủng còn hơn mùi chuột cống chết lâu ngày. Tao lấy bình xịt muỗi hương lavender, phun loạn xạ. Vẫn không thể ắt đi cái mùi tởm lợm ấy.
 
#41
Tao phải dùng khăn tẩm nước hoa, bịt vào mũi. Trùm áo tay dài, đội nón để không bị cái khói gớm ghiếc kia bám vào.

Chờ đợi một chút. Tao tiếp cận chiếc nồi, khi làn khói xanh vừa bay lên. Tao tắt bếp.

Hoàn tất, tao chờ nguội bớt. Rồi cho thành phẩm vào 3 chai nước mắm rỗng. Vậy là có 3 lít độc dược, tha hồ xả vào bọn ma quỷ. Cơ mà màu nước hơi nhạt thì phải. Tao thật bất cẩn, quên hỏi thầy, phải pha lượng nước bao nhiêu cho hợp lý.

Thôi kệ. Vậy chắc cũng giam được quỷ 10 hay 20 năm gì đó rồi. 100 năm, tao còn sống đâu, giam lâu tội quỷ lắm.

Cất 3 chai thuốc vô balô. Tao ngồi vào bàn học. Nhắn tin cho bọn bạn, yêu cầu bọn nó phải ôn luyện thật nhiều kiến thức. Đây là cách duy nhất để ứng biến với những câu đố hóc búa, mà tao cũng chưa biết khó tới cỡ nào...

…………………………

Cả ngày chủ nhật. Tao nằm trong phòng đọc sách hóa học. Từ hóa học nâng cao, hóa học đại cương, hóa học phân tích, cho đến hóa học ứng dụng, hóa học định tính định lượng,...

Tới chiều, tao xơ xác luôn.

………………

Khi đã ăn xong bữa tối định mệnh. Tao lên phòng, chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết vào trong balô.

Bố mẹ ít khi lên phòng tao, vì từ khi chuyển trường, tao ngoan lắm.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tao lẻn ra ngoài bằng lối phía sau nhà.

Thằng dân quân đã đợi sẵn. Tao leo lên xe. Bọn tao sẽ đến trường.

-Bác Hoa ơi. Cho em cùng tham gia với.

Gió đêm ào ào, tạt vào mặt...

-Mày cứ ở phường, trực cho đàng hoàng đi! Sáng mai rước tao là được.

-Em lo lắm. Liệu bác Hoa còn mạng trở về không. Dù bác chết hay hấp hối, em vẫn sẽ đưa xác của bác về.

-Thôi thôi! Lái nhanh lên đi! Gần 9h rồi đó!

………………….….

Tới con hẻm bên hông trường. 4 anh em “đồng chí” của tao đã đợi sẵn.

-Ê! Má Hoa kìa!

-Hoa ơi! Thiện chờ Hoa nãy giờ đó! Hôm nay, Hoa mặc đồ nhìn cưng quá ❤️

Tao khẽ nói :

-Tụi bây đem xe qua tiệm net bên kia gửi đi. Tụi mình đột nhập vào trường mà...

Thiện, Dũng và Tú dẹo gật đầu. Bọn nó dắt xe đi.

Thằng dân quân nhìn Quỳnh.

-Em.

-Huh? Anh nói đi?

-Anh sẽ đợi em về. Nếu em có chuyện gì...Anh...Anh sẽ ở giá suốt đời!

Quỳnh bụm miệng cười. Tao vỗ vai thằng dân quân :

-Mày về được rồi đó!

Thằng dân quân nhìn tao bằng ánh mắt tràn ngập sự xúc động :

-Bác Hoa cố lên nha! Hãy bảo vệ cho Quỳnh bằng mọi giá! Dù kết quả thế nào. Cũng không quan trọng! Em hứa sẽ trồng thật nhiều hoa xung quanh mộ của bác! Bác có thành ma. Thì nhớ cho em con số nha. Em chờ tin từ bác. Bác Hoa pro...

Tao cảm động nhìn thằng dân quân. Nó đúng là rất nghĩa khí và sống có đạo nghĩa giang hồ.

-Quỳnh ơi! Anh đi đây! Em đi đây!! Chào bác Hoa pro!

………………………

Lát sau. 5 đứa tao tập trung bên bờ tường. Bây giờ đã rất tối rồi, con hẻm này cực kỳ vắng người. Bọn tao mon men, tìm vị trí thuận lợi để có thể leo vào trường.

Tới gốc cây to, bọn tao dừng lại. Dũng nói khẽ :

-Chỗ này được nè mấy bạn! Leo lên cây. Sau đó đi trên thành tường, né né mấy cái gai nhọn ra. Tiếp cận được thùng máy bơm nước là dễ xuống lắm!

Thiện đáp :

-Ý tưởng rất hay! Nhưng bạn mập như vậy? Có khi nào gãy cây luôn không?

Quỳnh tiếp lời :

-Vậy thì tụi mình leo vào trước! Dũng vô sau cùng nha!

Tao đập lên lưng Tú dẹo :

-Mày leo đầu tiên đi! Người mày nhỏ nhắn nhất. Tiện thể coi tình hình luôn. Tao sợ thầy quản sinh với mấy cha bảo vệ đang đi tuần quá!

-Chời ơi! Chời ơi! Sao lại là tui. Má Hoa kỳ quá à. Huhu...

Mặc dù giãy nảy không chịu. Nhưng với sức ép từ cả đám. Cuối cùng, Tú dẹo cũng phải đi trước làm “vật hy sinh”.

Nó leo lên cây. Con bóng ấy làm bọn tao thót tim liên tục. Nó bò trên thành tường, cứ suýt té xuống.

Khi đã tới được thùng bơm nước. Tú dẹo từ từ trèo xuống. Nó dơ tay lên vẫy vẫy, báo hiệu phía trong an toàn.

Bọn tao lần lượt di chuyển....

Sau vài ba phút nỗ lực, 5 đứa đã vào gọn trong sân trường.

Ngôi trường rất rộng, vì vậy khi về đêm, những dãy cũ phía sau như thế này thường tắt hết đèn. Chỉ để một vài bóng ở hành lang.

Bọn tao rón rén bước đi về phía cái tháp chuông.

Tao nhìn mặt từng đứa. Trong bóng tối, mặt đứa nào cũng ánh lên sự lo lắng. Tao nói nhỏ với Quỳnh :

-Lối vào phòng thiết lập trung tâm, đặt ở đâu trong tháp chuông vậy Quỳnh?

-Quỳnh không biết nữa...Tụi mình cứ thử tìm đường vào đó. Rồi tính sau.

Bọn tao di chuyển lên lầu 2 của dãy F cũ. Đó là dãy ở giữa, gắn liền với tháp chuông.

Ra sau chiếc tháp, có một cánh cửa để vào, nhưng nó đã bị khóa lại.

-Sợ quá...Dãy lớp học đằng sau bị bỏ hoang nè. Nhìn cũ kĩ thấy ghê quá mấy má ơi. Huhu...

Tao ngó xung quanh.

-Việc quan trọng bây giờ là tìm cách mở cửa. Nó bị khóa kín rồi.

-Để Dũng lo!

Tao ngạc nhiên.

Thằng Dũng lấy trong balô ra một bộ đồ nghề. Nó dùng hai cây kềm rất to. Đưa vào hai thanh khóa. Bàn tay to khỏe của nó ghị chặt, người gồng lên hết cỡ. Nó nghiến răng.

Rụp!!!!Rụp!!Rắc!!

-Ôi! Hay quá! Chời ơi chời ơi!

-Mày đi làm ăn trộm được rồi đó!

-Bạn mạnh quá!! Thật ngưỡng mộ!

Ổ khóa đã bị thằng Dũng heo bẻ chỉ trong vài giây. Nó cười, gãi gãi đầu :

-Hề hề...Có gì đâu...Tui cũng lường trước nên mang theo đồ nghề. Nhà làm cơ khí nên mấy đồ này nhiều lắm.

Tao đập lên lưng Tú dẹo :

-Vô trước đi!

-Hả? Lại là tui nữa hả? Mấy bạn ăn hiếp tui hoài dạ. Chời ơi. Mấy con quỷ xứ..

Tú dẹo dẫn đầu. Dũng theo sau, nó khép cửa lại.

Bọn tao di chuyển theo chiếc cầu thang xoắn ốc. Từng bước đi xuống. Nơi này rất tối tăm, mùi ẩm mốc xông lên ngập mũi. Tao vừa đi, vừa soi đèn.

-Mọi người dừng lại!

Quỳnh ra hiệu. Cô bé phát hiện trên tường có một viên gạch hơi nhô ra.

-Các bạn tưởng tượng thử xem. Chỗ mà chúng ta đang đứng, là bên phải tháp chuông, ở gần đáy. Các bạn có nhớ, khi nhìn vào chính diện, tháp chuông hơi phình ra bên dưới không? Mình nghi ngờ. Có lối vào phòng thiết lập ở ngay đây!

Thiện nhìn tao :

-Hoa. Hãy thể hiện sức mạnh phù thủy của Hoa đi!

Tao nhìn vào viên gạch nhô ra. Trầm ngâm suy nghĩ..

A! Thật kỳ lạ! Trong đầu tao bỗng hiện lên hình ảnh của một ký tự ngoằn ngoèo.

Tao vội thử dùng ngón tay bị đen của mình. Vẽ lên đấy ký tự vừa nghĩ tới.

Nét cuối cùng vừa xong. Lập tức, tấm gạch to bên dưới từ từ di chuyển. Nó dạt qua bên trái, tạo thành một lối vào.

-Tuyệt vời! Đường vô phòng thiết lập kia rồi!

-Má Hoa! Trời ơi! Má Hoa giỏi quá! Phù thủy Hoa pro có khác nha!
 
#42
1k2 likes cho em thêm động lực hihi

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2F57251230_322729295105396_4402894695957528576_n.jpg_nc_cat105_nc_eui2AeE5ZCliRjc2afKUfvtULEFRCOuSOSM7313TYXfRIe5Ju_D24xyQU-dlpeBOI7s5NGYyf88Fp8WMrFSuA6th71unims4RTbnoqPt7GhuVMYL_Q_nc_ocAQnOAHvlNkHUQgiW.jpg&hash=a709a3ee1ffd13cc8326dde0b2150cc9


Phần 17 : Tránh đạo hàm gặp tích phân
Tao nhìn vào viên gạch nhô ra. Trầm ngâm suy nghĩ..
A! Thật kỳ lạ! Trong đầu tao bỗng hiện lên hình ảnh của một ký tự ngoằn ngoèo.
Tao vội thử dùng ngón tay bị đen của mình. Vẽ lên đấy ký tự vừa nghĩ tới.
Nét cuối cùng vừa xong. Lập tức, tấm gạch to bên dưới từ từ di chuyển. Nó dạt qua bên trái, tạo thành một lối vào.
-Tuyệt vời! Đường vô phòng thiết lập kia rồi!
-Má Hoa! Trời ơi! Má Hoa giỏi quá! Phù thủy Hoa pro có khác nha!
…………………………
Bấy giờ, trong căn phòng chật chội, 5 đứa bọn tao ngồi tản ra quanh hộp nghi thức. Nhìn bọn nó căng thẳng, chẳng nói gì, khiến tao cũng bị hồi hộp theo. Cái rương kỳ dị này lần đầu tao thấy trong đời, trên nó còn bám máu khô nữa, kinh lắm. Tao nhìn vào mặt từng đứa :
-Bắt đầu nhé!
Bọn nó im phăng phắc, chỉ gật đầu.
Quỳnh kế bên rọi đèn pin. Tao bắt đầu lấy bùn nghĩa địa ra. Dùng ngón tay vẽ theo đường hình sao có sẵn trên mặt hộp nghi thức. Tiếp đến, là những ngọn nến. Tao đặt ngay ngắn vào 5 đỉnh của ngôi sao.
Bọn nó chăm chú nhìn những bước tao đang làm. Đứa nào cũng run lẩy bẩy :
-Hay về...hay là về đi má Hoa...Trong này lạnh...lạnh quá...
-Hừm. Vô tới đây rồi. Phải theo Hoa tới cùng chứ!-Thiện liếc Tú dẹo.
Đúng là rất lạnh. Hai bàn tay tao tê cứng, nói chuyện mà thở ra cả khói. Cầm chiếc bật lửa thì quẹt hoài không lên.
Sau một hồi cố gắng hết sức. 5 ngón nến đều đã được tao thắp sáng. Chúng tỏa ra màu sắc rất quái dị, tím tím, xanh xanh. Khiến không gian của căn phòng như chìm trong hư ảo.
-Mọi người ngồi cho đúng vị trí đi! Giờ tao sẽ đọc thần chú!
-Nhân danh phù thủy của phái Pháp Thuật Tối Cao. Gió, Cây, Nước, Lửa và Đất. Độc dược, nguyền rủa, cái chết. Ta ra lệnh!!!!
-Nghi thức tiến hành!!!!
Vừa dứt câu. Ánh sáng từ những ngọn nến họp lại, kết thành vòng.
Chúng chạy vào trong hình ngôi sao. Bề mặt hộp nghi thức trở nên chói lóa.
Tao và đám bạn bắt đầu hoang mang, sợ hãi. Đồng loạt la ó lên...
Thứ ánh sáng mà chiếc hộp tỏa ra thật sự rất mạnh, mạnh dữ dội. Mắt tao như bị mù tạm thời, chẳng còn thấy gì ngoài một màu trắng lóa.
Xoẹt!!!! Xoẹt!!
Những âm thanh kỳ lạ không ngừng vang lên. Chúng tựa những quả chày tống thẳng vào màng nhĩ.
Tao chẳng còn biết gì nữa.
Người mất hết sức lực. Tao té xuống, đầu đập lên mặt sàn.
Tao ngất lịm đi...
………………….
……………………
Tác phẩm bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa(facebook .com/huynhdaohoapham).

-Hoa! Tỉnh dậy đi Hoa! Hoa ơi!
-Đây không phải lúc để ngủ đâu má Hoa!
-Hoa! Hoa pro!
Tao từ từ mở mắt...
-Hở...Đây là đâu? Tao chết chưa?...
Quỳnh đỡ tao dậy. Tú dẹo, Thiện và Dũng lo lắng nhìn tao đăm đăm.
-Giờ phải làm gì tiếp đây Hoa?-Thiện hỏi.
Tao tự đập đập vài cái vào đầu. Ôi...Nhức quá...
Tao ngơ ngác nhìn xung quanh :
-Ủa? Kỳ vậy? Sao tụi mình lại đứng ở đây??? Sân này là...sân khu D cũ nè!!?? Lúc nãy, tụi mình đang ở trong phòng thiết lập mà!!!??
Tú dẹo vội đáp :
-Tụi tui cũng bị ngất xỉu. Khi tỉnh dậy thì thấy cả đám nằm ngoài này rồi. Ai cũng đá một cái là dậy ngay. Còn má Hoa, tui tán nãy giờ mà má mới chịu tỉnh đó! Ham ngủ quá vậy má!
Tao lấy tay sờ sờ, vuốt vuốt mặt. Tao ngờ ngợ :
-Vậy à...Sao...Sao tao không có cảm giác đau nhỉ?
Quỳnh đặt tay lên vai tao :
-Vì chúng ta đã vào trong kết giới!!!
-Hả??! Ôi! Tuyệt vời! Vậy là tụi mình đã thi triển thành công!!
Dũng nhăn mặt :
-Đừng vội mừng. Điện thoại, laptop mang theo. Đều không mở lên được. Đến cái máy tính casio để bấm cũng “ngỏm” luôn...
Tú dẹo và Thiện ngao ngán tìm cách khởi động điện thoại.
Quỳnh lo lắng :
-Gay go quá...Không lẽ phải...tính nhẩm. Mấy cái bài toán căn thức đại số rắc rối...giải tay là chết luôn đó!
Tao vội kiểm tra balô của mình.
Ôi...Tao vẫn còn may chán...
Con dao và 3 chai thuốc vẫn còn...

“-Chào mừng các em đến thế giới của chị. Há há há há!!!”
Tiếng nói kèm theo giọng cười the thé phát ra từ những chiếc loa trên các dãy lầu. Không gian u tối quanh đây tăng thêm sự ghê rợn nhiều phần.
Đứa nào cũng nhốn nháo, lo sợ nhìn lên nhìn xuống.
-Đó là ai vậy???
-Ghê quá má Hoa ơi! Nhỏ nào thế??
Tao trấn tĩnh mọi người :
-Bọn mày đừng sợ. Đó là giọng của chị Trúc Loan đấy. Chị ấy không hại chúng ta đâu...
Loa lại tiếp tục vang lên :
“-Há há há!!! Đúng! Chị sẽ không hại các em đâu. Chị sẽ hướng dẫn cho các em. Chị sẽ bên cạnh các em!!!”
Thiện nuốt nước bọt :
-Hoa ơi...Bà đó cười thấy ghê quá...
-Suỵt! Tập trung lắng nghe đi.
“-Câu đố ở 4 phòng thiết lập đang được mở ra. Ít phút nữa, chúng sẽ thực thi sức mạnh. Phải cảnh báo với các em. Ngoài cái chết từ việc giải đố, lũ quỷ khát máu trong trường luôn chực chờ các em. Chị thì...chỉ là một cô quỷ bé nhỏ. Vì thế, cố gắng và tự giữ lấy mạng nhé. Chị mong đợi được trả tự do từ lâu lắm rồi! Há há há há!!!”
Tiếng Trúc Loan dần dần tắt hẳn, giọng cười cũng chìm sâu vào màn đêm.
4 đứa bần thần nhìn nhau.
Tao chẳng biết nói gì ngoài động viên bọn chúng.
-Tụi mình sẽ vượt qua! Sẽ vượt qua thôi! Tao...tao luôn có cách cứu bọn mày. Nên...bọn mày cứ an tâm, tập trung giải câu đố thật tốt nhé! Nghi sẽ phù hộ cho tụi mình!
Tao vừa nói xong. Bỗng, khung cảnh xung quanh trắng toát. Chưa kịp định hình điều gì đang diễn ra. Bọn tao đã thấy mình đứng trong một căn phòng.
Là phòng nghiên cứu toán học của trường. Nơi này có đèn, nhưng ánh sáng quanh đây mờ lắm....
-Ảo quá nhỉ????
-Ừ! Ảo như phim í! Khi nãy rõ ràng tụi mình còn ở sân trường mà!
-Á! Cứu tui với!!! Cứu tui!!!
Tiếng Dũng la văng vẳng phía đâu đó ở cuối phòng.
Bọn tao giật mình, nhanh chóng thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Vội chạy tới nơi có tiếng Dũng phát ra. Nãy giờ bọn tao mới để ý. Không thấy Dũng bên cạnh.
Tao, Tú dẹo, Thiện và Quỳnh đều hết sức hốt hoảng.
Phía sau kệ sách, Dũng đang bị nhốt trong một cái bể nước hình hộp chữ nhật, bằng thủy tinh rất to. Dũng bị dính chặt vào, không thể cử động, hay làm được gì ngoài la hét.
-Cứu tui với!! Sao tui lại ở trong này??
Tao quát lên :
-Mày im đi! Ồn quá! Để tụi tao tìm cách cứu.
Nói xong, tao dơ chân lên, đá thật mạnh vào bức tường thủy tinh của chiếc bể trước mặt.
Bốp!!!
-Á! Đau quá!
Tao ngạc nhiên :
-Mày bị gì vậy???
Tao tiếp tục đá vào.
Bốp!!!!
 
#43
-Đừng Hoa ơi! Mỗi lần bạn đá là tui bị đau đó!!!
Quỳnh đưa tay ra cản tao lại :
-Dừng đi Hoa ơi. Nhìn lên bảng kìa!
Kế bên bọn tao là bức tường, trên ấy có một chiếc bảng lớn màu đen. Những dòng chữ đã được ai đó viết sẵn bằng tiếng Anh.
-Đấy...đấy chính là câu đố đầu tiên! Chắc chắn luôn!!! Dịch đi! Thiện! Dịch lẹ lên!
Thiện lại nuốt nước bọt, nó nhìn tao :
-Hoa dịch đi...Thiện run quá...
-Cứu Dũng! Cứu!! Bị dính vô đây khó chịu quá!!!!
-Thằng mập kia im đi! Không tao đá tiếp đó! Thiện! Mày học chuyên Anh mà không dịch được. Thì sao tao dịch, tao đâu có Google dịch đâu!!
-Hoa...Sao Hoa nỡ xưng mày-tao với Thiện...
Tú dẹo và Quỳnh lo lắng, hai đứa thúc giục :
-Nhanh lên đi mấy má!! Tụi mình chỉ có 3 tiếng thôi đó!!
-Dịch đi Thiện ơi. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Hít thật sâu vào..
Thiện nghe theo lời Quỳnh. Cậu ấy cố gắng tập trung nhìn vào những dòng phấn trắng trên bảng...
-Thiện...Thiện dịch nhé...Câu đố số 1 :
-Cho chiếc bể hình hộp chữ nhật. Chứa người bên trong. Gọi độ sâu của bể là H1 với độ sâu...Gì ta...chờ tí..Ưm...ưm...Bằng với năm 1179 theo lịch Berber đổi sang đơn vị thời gian lịch Julius. Tiến hành xả nước vào bể. H(T) là chiều cao của mực nước tính bằng đơn vị cen-ti-mét, tại thời điểm T giây. Biết rằng tốc độ tăng của chiều cao mực nước H(T) tại giây thứ T là H phẩy T bằng 1 chia 500 nhân căn bậc 3 của T cộng 3 và ban đầu bể không có nước. Hỏi : Sau bao lâu thì mực nước ngập quá đầu người.
-Lưu ý : Không được tác động vào tường bể.
Thiện vừa đọc xong. Thật bất ngờ. Những dòng chữ trên bảng mờ dần, mờ dần rồi biến mất.
Đột nhiên. Có tiếng nước đâu đó chảy róc rách.
Dũng hoảng loạn la lên :
-Nhanh đi mấy bạn ơi!!! Nước bắt đầu xả vào rồi nè!!! Tui không muốn bị chết đuối!!Á!!Lạnh quá!!
Tao lo lắng đưa mắt về phía Quỳnh :
-Quỳnh giải được câu này không??? Hoa còn chưa kịp nhớ đề nữa...Chữ mất tiêu rồi!
Quỳnh với thần thái hết sức bình tĩnh. Cô ấy cười và đáp :
-Hoa yên tâm. Quỳnh ghi nhớ hết đề bài trong đầu rồi.
-Thật sao??? Ôi mẹ ơi...Quỳnh đúng là thiên tài!!
-Má Hoa não cá vàng dễ sợ. Í hí hí. Tui cũng nhớ sơ sơ nè. Nhưng mà...đoạn đầu hơi khó hiểu...Lịch ju ju cái gì ấy???
-Là lịch Julius. Một loại lịch từng được chọn bởi sự cố vấn của 2 nhà thiên văn học ; Alexandra và Sosigenes.
Tao trầm trồ nhìn Thiện :
-Các vị toàn là thánh nhân. Nào! Bọn mày nghĩ ra ý tưởng giải câu này chưa? Theo tao. Cách tốt nhất là bấm giờ! Chừng nào thằng Dũng bị nước ngập tới chết thì tụi mình sẽ có đáp án!
Dũng bên trong bể thét lên :
-Aáááá! Sao bạn ác vậy??? Cứu tui!!!
-Má Hoa thiệt là nhẫn tâm như mấy con mụ phù thủy trong phim cô bé quàng khăn đỏ.
-Ê? Mày nói có gì đó...hơi sai sai...
-Má Hoa nghĩ coi. Điện thoại không mở lên được. Lấy cái gì bấm giờ hả? Ở đây cũng chẳng có cái đồng hồ nào hết trơn hết trọi..
Quỳnh thấy thế liền cười, cô ấy đáp :
-Được rồi. Đừng cãi nhau nữa. Quỳnh biết giải câu này mà.
Bọn tao kinh ngạc nhìn Quỳnh.
-Nếu là năm 1968 trở về trước. Có thể câu này rất khó giải và hóc búa. Nhưng nhờ sự ra đời của các thuật toán ứng dụng hiện đại. Câu này có thể suy luận cách giải bằng phương pháp “nguyên hàm”.
-Thật hả? Hoa không hình dung được luôn í!?
(Lý do Hoa, Tú dẹo, Thiện và Dũng không biết giải vì tác phẩm bạn đang đọc thuộc thời kỳ toán vận dụng cao chưa phổ biến nhiều. Trước khi đề thi THPTQG đổi mới. Toán ứng dụng chuyên sâu chỉ dạy ở các lớp chọn tại trường chuyên).
-Thiện ơi! Giúp Quỳnh giải vế đầu đi!
-Ờ ờ...được được...Để Thiện suy nghĩ một chút...Xem nào..Lịch Berber...hình như... là loại lịch dùng trong nông nghiệp ở khu vực Bắc Phi. Nó cách lịch Julius khoảng 950 năm thì phải...
Quỳnh vội đáp.
-Tức là ta có dữ kiện đầu tiên. Độ sâu H1 bằng 229.
Tao và Tú dẹo ngơ ngác nhìn 2 thanh niên ấy. Tao còn chưa kịp hiểu tụi nó nói gì thì Quỳnh đã bước tới gần bảng. Cô ấy cầm viên phấn trắng. Bắt đầu giải câu đố.
Bấy giờ, nước đã ngập đến phần bắp chân. Dũng bên trong bể cứ la ó lung tung.
Quỳnh vẫn đang cực lực giải bài. Mồ hôi lăn dài trên trán cô bé ấy.
-Ta có chiều cao H(T) của mực nước xả vào chính là nguyên hàm của tốc độ tăng H phẩy (T) của chiều cao mực nước. Với H(T) bằng nguyên hàm H phẩy (T) dt, bằng nguyên hàm 1 chia 500 nhân căn bậc 3 của T cộng 3 dt, bằng 3 chia 2000 nhân T cộng 3 tất cả mũ 4 phần 3 cộng hằng số C.
-Tại thời điểm T=0, bể chưa có nước, suy ra ; H(T) bằng 0 tương đương 3 chia 2000 nhân 0 cộng 3 tất cả mũ 4 phần 3 cộng hằng số C bằng 0. Suy ra hằng số C bằng âm 3 chia 2000 tất cả mũ 7 phần 3.
-Mực nước bơm được tại thời điểm T giây là ; H(T) bằng 3 chia 2000 nhân t cộng 3 tất cả mũ 4 phần 3 bằng âm 3 chia 2000 mũ 7 phần 3.
-Ê Dũng ơi! Dũng cao bao nhiêu vậy?
-Hỏi làm gì??? Cứu Dũng đi!! Lạnh quá!!!
-Dũng không cho Quỳnh biết. Sao Quỳnh tính tiếp được!
-À...thế hả?...Hình như 1 mét 72. Mới khám sức khỏe hồi đầu năm học đó!
 
#44
-Được! Từ chiều cao của Dũng, ta suy ra bằng 3 phần tư độ sâu bể. Suy ra H(T) bằng 3 phần tư H1 tương đương 3 chia 2000 nhân T cộng 3, tất cả mũ 4 phần 3 trừ 3 mũ 7 phần 3 tất cả chia 2000....
Quỳnh đứng lẩm nhẩm kết quả trong miệng. Đứa nào cũng chóng mặt nhìn Quỳnh. Cô bé ấy giải và tư duy như một chuyên gia toán học thực thụ.
Quỳnh la lên :
-Sau xấp xỉ bảy ngàn sáu trăm mười chín giây thì nước ngập quá đầu người!!!

Đột nhiên. Thứ ánh sáng trắng khó chịu lại xuất hiện. Nó phủ khắp không gian.
Trong tích tắc, bọn tao đã xuất hiện ở một nơi khác.
Là phòng thực hành sinh học của trường.
Tao mừng rỡ, nắm lấy hai tay Quỳnh lay lay :
-Hay lắm!!! Quỳnh ơi!!! Tụi mình giải thành công câu 1 rồi đó!!
Quỳnh hơi ngơ ngác. Cô ấy còn chưa kịp hiểu những thứ đang diễn ra. Nhanh đến khó tả...
-Thật ư? Quỳnh cứ tưởng mình bị sai ở bước nào đấy...Không ngờ câu đố trong trấn yểm cũng chẳng khó mấy...Hihi.
-Ủa? Mấy má! Thiện đâu rồi!!??
Tao giật mình. Nhìn xung quanh.
Căn phòng tăm tối với đầy những mẫu động vật ướp trong bình. Trông mà lạnh cả người.
Tên Dũng vụng về vẫn đang đứng vắt cái quần ướt nhẹp của hắn. Quỳnh, Tú dẹo thì ngó dọc ngó nghiêng.
Chợt, tao nghe thấy tiếng con gì đấy đang kêu...
-Cứu!!! Cứu!!! Các bạn ơi!!! Cứu Thiện!!
Bọn tao vội vã lách người qua mấy cái kệ lớn trưng bày vật mẫu. Tiến về phía cuối phòng.
Cảnh tượng đập vào mắt bọn tao đấy là : Thiện đang bị nhốt trong một cái chuồng gà lớn. Cậu ấy cũng như Dũng khi nãy, người dính chặt vào lồng...
-Hoa ơi! Thiện ở chỗ này không thấy được bảng! Hoa chịu khó tự dịch đi nha...
Tao nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trắng. Đây chính là câu đố thứ 2. Là câu đố về lĩnh vực sinh học.
-Tú dẹo! Nhiệm vụ của mày đó!
-Ú huhu...Nhìn Thiện trong chiếc lồng gà bẩn thỉu. Má Hoa không đau lòng sao...Tự dịch rồi cứu người ta đi má.
-Nhưng sinh học tao có biết cái mèo gì đâu! Toàn là từ vựng chuyên ngành. Mày chịu khó xíu đi...Tao thấy mày cũng hay đọc sách khoa học bằng tiếng Anh mà...
-Hí hí! Thiện ơi! Má Hoa lo lắng kìa. Ghê nha. Ghê ghê!
Tao nhìn Quỳnh và Dũng. Hai đứa nó có vẻ cũng bó tay.
-Thôi được rồi. Thấy má Hoa và Thiện đẹp đôi quá chời, ai nỡ chia cắt uyên ương. Nên tui nể tình mà giúp đó nha. Để coi, để coi.
-Ở loài gà quỷ, cho 2 con đều thuần chủng mang gen tương phản lại với nhau được F1 toàn lông đen, có sừng. Cho gà mái F1 lai phân tích thu được thế hệ lai có 25 % gà mái lông đỏ, có sừng ; 25 % gà mái lông đỏ không đầu : 20 % gà trống lông đen, có sừng ; 20 % gà trống lông đỏ không đầu ; 5 % gà trống lông đen, không đầu : 5 % trống lông đỏ, có sừng . Biết rằng có sừng là trội hoàn toàn so với không đầu. Nếu cho các gà F1 trên lai với nhau, trong trường hợp gà trống và gà mái F1 đều có diễn biến giảm phân như gà mái F1 đã đem lai phân tích trên. Ở F2 tỉ lệ gà trống chỉ mang các cặp gen dị hợp là bao nhiêu?
-Quyết định nhanh đáp án trước khi...trước khi...Chúng ăn thịt...người...
Lập tức, những con gà với hình thú quái dị hệt như miêu tả của câu đố xuất hiện. Chúng bên trong chuồng, nhốn nháo như muốn ăn tươi nuốt sống Thiện. Thiện được ngăn cách bởi một tấm lưới mỏng. Bọn gà không ngừng mổ vào và dùng móng vuốt cào cấu.
-Áááá!!! Sợ quá!!! Hoa ơi!! Tú ơi!!! Mấy bạn ơi!! Giải câu đố nhanh đi!! Thiện không muốn bị lũ gà ăn thịt đâu!!!
-Đó là nghiệp vì mày đã ăn quá nhiều gà rán KFC.
-Hoa...sao Hoa nỡ...Thiện sống không còn ý nghĩa nữa! Ăn anh đi mấy em gà!!
Cục tác...cục tác...grào...
-Má Hoa này! Im lặng để tui tập trung suy nghĩ cách giải coi. Bài gì mà khó khủng khiếp. Nhìn mấy con gà thấy gớm, phân tâm quá ú huhu...
Cục tác...grào...grào..cục tác...
Tú dẹo vắt óc, cầm cục phấn suy nghĩ trên bảng. Dũng và Quỳnh đứng hai bên thảo luận đầy căng thẳng.
Tao chán quá, không biết làm gì. Tao lại bên lồng gà. Ngồi thọc tay vào sờ thử chúng.
-Á!!
-Hoa có sao không???
-Bà nội nó con gà. Suýt nữa thì bị cắn rồi. Nhìn mấy cái nănh nó lỉa chỉa ra từ mỏ kìa. Gớm quá. Gà dơ bẩn!
-Thiện cảm thấy ấm lòng lắm Hoa à...
-Gì?
-Trong những giây phút cận kề sinh tử như lúc này. Ai cũng tập trung giải câu đố. Chỉ có Hoa không bỏ Thiện, lại còn ngồi bên cạnh. Thiện cảm thấy, cuộc sống thật ý nghĩa.
-Thế à?
-Aaaaa!!! Giải sắp ra rồi má Hoa ơi! Lại đây! Lại đây!
-Ủa mày giải ra thì điền đáp án lên bảng đi! Kêu tao lại làm gì!
Tú dẹo, Dũng và Quỳnh cười hí hửng. Bọn nó sắp giải xong rồi.
-Để xem lại lần nữa nhé! Vì Pc mang gen tương phản nên F1 tòan mang gen dị hợp trên NST tương đồng. Mái F1 lai phân tích : Xét tính trạng màu lông : Lông đen lại phân tích => Fa : Lông đỏ : lông đen=( 25 % + 25 + 20 % + 5 % ):( 20 % + 5 % )=3 : 1 >gen quy định màu lông do tương tác giữa 2 cặp gen không alen qui định theo kiểu 9 : 7 đồng thời có di truyền liên kết giới tính do tính trạng phân bố không giống nhau ở 2 giới ( Gà mái XY chỉ có lông đỏ ; gà trống XX có đỏ : đen = 1 : 1 ) => 1 trong 2 alen liên kết với X không có alen tương ứng trên Y => Qui ước mái F1 lai phân tích : AaXBY x aaXbXb => Fa : AaXBXb( mái đen) : aaXBXb (trống đỏ) : AaX6Y(mái đỏ) : 4X5Y(mái đỏ).
-Xét tính trạng kiểu đầu : vì tỉ lệ Fa = 1 : 1 phân bố đều ở 2 giới => gen qui định kiều đầu nằm trên NST thường => F1 lai phân tích là Dd x dd ( D – có sừng , d không đầu ) ; - Nếu 3 cặp gen phân li độc lập thì tỉ lệ ra là ( 3 : 1 ) ( 1 : 1 ) 3 : 3 : 1 : 1 khắc tỉ lệ về bài : Fa vẫn đủ 4 tổ hợp => có sự liên kết gen không hoàn toàn giữa A và D . Fa có gà lông đen , có sừng ( A4DXBXd ) = 20 % = > ADXB , dXb = ( 0 , 2 = > ADXB = 0 , 2 > AD . A = 0 , 2 = > AD = 0 , 4 > 0 , 25 đây là giao tử liên kết = ( 1 - 1 ) / 2 = 0 , 4 = > f = 0 , 2 = > gà mái F1 AD / / ad XBY = > gà trống FLAD / / ad XBXb . F1 x F1 AD / / ad XBY x AD / / ad XBXb F2 gà mang cặp gen dị hợp là AD / / ad XBXb + Ad / aD XBXb = [ (0,4x0,4 + (1,4x2x4x1/2x1/2 + 0,1x1 + 0,1x2x1x1/2x1/2)].
(Bài giải mang tính chất tham khảo và rút gọn. Nếu độc giả cần đáp án chi tiết và tường minh. Vui lòng liên hệ facebook tác giả Phạm Đào Hoa-facebook .com/huynhdaohoapham)
-Đáp án là 0,085!!!!!

Ánh sáng trắng lại bừng lên lần nữa. Bọn tao đã giải xong thêm một câu đố hóc búa.
Lúc này, bọn tao xuất hiện ở phòng thí nghiệm vật lý. Tới lúc Dũng phải động não rồi.
…………………
Tao sẽ tua nhanh tình tiết truyện. Đâu ai muốn đọc truyện giải trí. Mà phải căng não giải những bài khoa học nặng “đô” phải không 😂
…………………
Sau khi hoàn thành câu 3. Đứa nào cũng thấm mệt vì tốn quá nhiều chất xám. Chưa kể đến việc còn bị nhốt các kiểu.
Riêng tao, tao vẫn còn khỏe lắm. Tao tung tăng giữa nơi mà tao thuộc về.
Phòng thí nghiệm hóa học.
Tới lượt tao rồi!
Bỗng. Trong bóng tối, giọng nói lè rè của ai đó vang lên từ chiếc loa cũ.
Còn ai nữa, là chị Trúc Loan. Chị ấy muốn nói với bọn tao đôi lời...
“-Há há há!!! Các em học sinh của ngôi trường này, qua bao thế hệ, càng ngày càng giỏi. Chị rất bất ngờ và khâm phục khi thấy các em hoàn tất 3 câu chỉ trong 2 tiếng 45 phút!”
Bọn tao giật mình, hốt hoảng nhìn nhau.
-Thôi chết...thôi chết rồi!! Thời gian trôi nhanh tới vậy luôn á hả???
-Căng quá!!!Tụi mình chỉ còn 15 phút để giải câu cuối???
-Biết làm sao bây giờ...Sao mà kịp đây!!
Tao cuống cuồng. Thật sự cảm thấy rõ sức ép thời gian và gánh nặng trách nhiệm đang đè lên đôi vai mình.
Tao móc con dao ra. Rồi vội cất vào...Thôi không được...Đã đi đến đây, trải qua bao gian khó, ai cũng phải bỏ ra quá nhiều công sức rồi. Tao...tao không được bỏ cuộc...
“-Để tiết kiệm thời gian. Câu đố này! Chị sẽ đọc cho các em. Lắng nghe nhé!”
“-Hãy xoay lại đằng sau. Trước mặt các em là 5 lọ hóa chất đã bóc nhãn. Bao gồm chất độc Cyanide, chất độc thần kinh VX, Axit Clohydric đậm đặc, Axit Sulfuric đậm đặc và nước cất. Nhiệm vụ của các em là tìm ra lọ nào là nước cất. Bằng cách dùng 5 giác quan trên cơ thể. Không được sử dụng hóa cụ nhận biết. Và phải...
Uống nó để kiểm chứng...
Tao trừng trừng mắt nhìn những lọ hóa chất. Nơi này quá tối, vì vậy màu sắc của dung dịch không thể thấy được.
Tao phải làm sao? Chỉ còn chưa tới 15 phút...

(mời độc giả giải câu đố cuối cùng. Ai trả lời đúng nhất sẽ nhận được quà hấp dẫn từ Hoa pro 😂)
 
#45
1k7 nha hihi
Phần 18 : Đôi mắt của quỷ

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2F57644709_323943444983981_341294052848697344_n.jpg_nc_cat104_nc_eui2AeFMWPUT1txdASGL9DHep1ARNcfCSJgM6eIN-vbV4GDs3mqmDhmHAx6XRjLx2LfYFw9Yf2REBy1pjr_TjzCjLCVipjS1H1rfSnBTWT0aqIUXIw_nc_ocAQnasFcHb4d5C2IWT.jpg&hash=ec4f827172797826399d19ae219d25f8


Tao trừng trừng mắt nhìn những lọ hóa chất. Nơi này quá tối, vì vậy màu sắc của dung dịch không thể thấy rõ được.
Tao phải làm sao? Chỉ còn chưa tới 15 phút...
Tao tiến lại gần những lọ hóa chất.
Đầu tiên. Xét đến mùi, chắc chắn nhận biết được mùi hạnh nhân tỏa ra từ Cyanide và mùi xốc của Axit Clohydric..Vậy là loại được 2 thứ ấy. Chỉ còn Axit Sulfuric và VX.
Xét đến độ đặc.
Chà...Căng quá! 5 lọ này đều có lượng chất lỏng gần dâng tới nắp. Thật khó để kiểm tra độ đặc. Mình lại chẳng có bao tay, mở ra rất nguy hiểm...
Xét đến màu sắc thì sao nhỉ? Cũng không được!! Tối quá, chẳng thấy được gì...
Nếu ở một nơi khác, việc nhận biết những chất trên không khó. Nhưng tại trường hợp này, hoàn toàn bất khả thi...
Tú dẹo giựt giựt vai áo tao.
-Làm gì đứng hình lâu lắc vậy má Hoa. Má là trùm hóa học mà!
-Tú đừng hối Hoa. Để Hoa pro tập trung suy nghĩ đi!-Thiện nói.
Quỳnh gật đầu :
-Câu này khó thật sự. Những lọ hóa chất đều đang đóng kín. Không biết chúng có bão hòa hay “thăng hoa” chưa. Do đó, việc mở ra thôi đã rất nguy hiểm.
Dũng tiếp lời :
-Phải! Chẳng những thế. Những lọ chất này đều đang chìm trong bóng tối. Chẳng biết nó màu gì và trạng thái, cũng như độ đặc, lỏng ra sao. Chỉ e là cầm lên, lắc mạnh vô tình gây ra xúc tác lực. Hóa chất tăng áp suất, tung trào, rất rất nguy hiểm!
Tao vò đầu bới tóc suy nghĩ. Nhưng thực sự chẳng tìm ra được ý tưởng nào cả.
Không phải vì kiến thức của tao bị hỏng. Tao thực sự biết những chất này và đặc điểm lý hóa của chúng. Nhưng giờ phút này, áp lực thời gian đang đè nặng lên vai tao. Tao bị vướng vào mớ suy nghĩ nên làm gì.
Tao nhìn ngó xung quanh. Phát hiện vài vết đen kỳ lạ nơi các góc tường. Chính là nó! Chỉ cần rạch vào, cả đám sẽ lập tức bình yên rời khỏi chỗ này...
Nhưng..còn Nghi thì sao...Nếu không cứu và nhờ vào chị Trúc Loan...ai sẽ giúp được mình đây...
-Hả? Đúng rồi! Chị Trúc Loan. Chị Trúc Loan giúp được mình! Chỉ có chị Trúc Loan!
-Gì vậy má Hoa! Sao nhìn mặt má sáng rỡ vậy? Nghĩ ra rồi hả? Không chạm vô mấy lọ hóa chất mà biết cách nhận biết luôn! Í hí hí! Giỏi quá chời ơi chời ơi!
Tao chẳng trả lời, im lặng tiến lại thật gần 5 lọ hóa chất. Miệng gọi to :
-Chị Trúc Loan ơi! Chị Trúc Loan!
Ngay sau lời tao vừa hô lên. Một người con gái với dáng hình gầy gò. Mặc chiếc áo dài trắng, tóc phủ kín mặt. Lù lù hiện ra từ bức tường kế cận.
Người tao nảy lên vì sự xuất hiện bất ngờ của chị ấy. Tao hoảng hồn nép vào Quỳnh...
-Giật cả mình!! Sao chị chui ra nhanh vậy!??
-Đào Hoa. Em là phù thủy mà sợ chị? Chị luôn bên cạnh các em. Em cần gì. Cứ nói!
4 đứa ngơ ngác nhìn tao.
-Má Hoa đang nói chuyện với Trúc Loan hả??
-Ủa? Tụi bây không thấy chị ấy hở?
-Thấy gì đâu?? Chỉ nghe được tiếng...ai đó nói!!
Tao nghĩ điều ấy cũng chẳng còn gì lạ. Tao có chút xíu năng lực phù thủy mà.
Giọng Trúc Loan bấy giờ dễ nghe hơn rất nhiều.
Tao bặm môi.
-Còn mấy phút nữa chị?
-Còn 7 phút!
Tú dẹo, Thiện, Quỳnh và Dũng hoảng hốt nhìn nhau.
Tao vội nói tiếp :
-Chị chết rồi phải không Trúc Loan?
Người con gái ấy vuốt ve mái tóc đen xơ xác.
-Tất nhiên. Chị đâu giống như các em.
-Nếu vậy! Chị hãy uống mấy cái lọ hóa chất này đi!
Ai nấy đều trừng mắt nhìn tao. Trúc Loan hơi nghiêng đầu.
Tao nói tiếp :
-Chị là quỷ! Ngoài thuốc phép ra. Chẳng thứ gì có thể tác động được chị! Uống đi! Rồi chúng ta cùng thoát khỏi đây!!
Trúc Loan chả nói lời nào. Từ từ lướt lướt lại gần bàn để hóa chất. Chị ấy có vẻ đang băn khoăn...
-Trọng điều lệ của Nguyền Rủa Học Thuật. Đâu có nói ma quỷ thì không được quyền giải câu đố đâu! Chị muốn thoát! Thì nghe theo em! Uống thử đi!
-Em nói cũng hợp lý. Sao chị không nghĩ đến việc này nhỉ. Đào Hoa của chị. Thật thông minh!!
-Chị quá khen rồi. Em biết, lúc còn sống, chị giỏi hơn em gấp bội phần. Mà khoan! Chị là quỷ. Đâu cảm nhận được hương vị như người nhỉ??
-Em ngây ngô quá...Cô phù thủy ạ...Em nên nhớ. Chị vẫn ngửi được mùi. Thấy được màu sắc những cành hoa em tặng. Nên với những thứ hóa chất này. Chị có thể nhận biết bằng kiến thức và khả năng còn xót lại...
Trúc Loan bắt đầu mở nắp. Tao kinh hãi khi nhìn thấy rõ Trúc Loan thè chiếc lưỡi đỏ lòm, đưa vào trong từng chiếc lọ một, nếm vị của chúng.
Riêng bọn bạn. Chúng chỉ thấy những lọ hóa chất bay lơ lửng rồi đặt xuống.
-Um...Cái này chua...Um...cái này chua lè...Um...Cái này thì hơi đắng...Um..Cái này nhớt quá...
-Um..
-Chính là lọ này!! Đào Hoa! Cầm lấy!
Nhìn những ngón tay đen thui quái dị của Trúc Loan. Và thứ chất lỏng không rõ là gì. Tao hoang mang...
-Chị chắc cái này là nước không???
-Này Đào Hoa. Dù rất lâu rồi, chị không tiếp xúc với hóa chất. Nhưng chị ở ngôi trường này, ngày ngày đều nghe giảng bài. Kiến thức của chị và những linh hồn trong trường. Ít ai sánh bằng!
-Vậy sao lúc đầu, không cùng bọn em giải câu đố??
-Em có nhờ chị đâu? Đào Hoa...Há há há há...
Trúc Loan có hình thù đáng sợ, cộng với giọng điệu của chị ấy. Cứ gọi tên tao như châm chọc. Khiến tao không thể tin tưởng tuyệt đối nổi...Tao cầm lấy chiếc lọ. Nhưng chừng chừ chưa dám uống...
-Chỉ còn xấp xỉ 4 phút. Đào Hoa! Chị nóng lòng có được cảm giác giải thoát lắm rồi....Uống đi!! Đào Hoa! Há há há há!!!
Nghe giọng cười đầy man dại ấy. Tay tao run lập cập.
Bất ngờ, Thiện chạy tới, giật lấy lọ chất lỏng từ tay tao.
-Sắp hết giờ rồi Hoa! Nếu Hoa sợ! Thiện sẽ uống thứ này thay Hoa!!
-Hả??!!
Thiện nắm lấy bàn tay tao thật chặt. Đôi mắt Thiện nhìn tao, chất chứa đầy tình cảm.
-Anh...anh từng hứa. Sẽ theo bảo vệ em. Và cũng từng hứa, sẽ bên em mãi mãi dù em luôn xua đuổi anh, tàn nhẫn với anh! Nếu lọ hóa chất này không phải nước. Anh sẽ cố uống hết những lọ còn lại, cho tới khi chọn đúng. Cái chết của anh, sẽ không vô ích. Vì anh cứu được em và mọi người. Anh quyết hy sinh để em được sống. Nếu trở thành hồn ma. Anh vẫn nguyện đi theo em, che chở em suốt đời. Được nhìn em hạnh phúc, vui vẻ, cười nói mỗi ngày...Đó là ước muốn lớn nhất đời anh, có chết, anh cũng cam lòng!!
Tao rưng rưng.
Ôi...tao thấy thực sự cảm động trước tình cảm chân thành nơi Thiện. Tao không rụt tay lại, nhìn vào đôi mắt long lanh ấy. Môi tao run run :
-Thiện...
-Hoa...
-Thiện...
-Hoa...
-Mày uống đi! Lẹ lên! Mày nói hết 1 phút rồi đó!!
-Được!!!
Thiện đưa lọ chất lỏng lên tới miệng. Cậu ấy tuôn ừng ực đầy dứt khoát.
Thật kinh khủng! Vừa uống đến giọt cuối cùng. Người chàng trai ấy bắt đầu lảo đảo như bị trúng độc. Lọ hóa chất trên tay Thiện tuột xuống.
Xoảng!!!
Cậu ấy ngã lăn ra sàn.
Tao thét lên :
-Khôngggg!!!!
Cả đám vội vã chạy đến bên Thiện. Đứa nào cũng khóc la inh ỏi. Tao đỡ lưng cậu ấy lên :
-Lỗi cũng tại tao...Thiện...Tao..tao không muốn mày chết đâu...
-Má Hoa!!! Má Hoa hại chết Thiện rồi!! Ú huhu!!
-Dù mới biết Thiện..Nhưng tui quý Thiện lắm...Thiện ơi...
-Quỳnh cũng vậy...Thiện...
Giọng nói Thiện yếu ớt. Cậu ấy thì thầm vào tai tao :
-Hoa..tâm nguyện...cuối cùng..của Thiện...là được...Hoa đồng ý...Làm bạn gái Thiện...Hoa...Hoa có thể..nói...cho Thiện an lòng...mà nhắm mắt không...
Tao cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Một tay vịn cổ, một tay tao vẫn vô thức cố đập đập vào lưng cho Thiện ói ra.
-Mày không nói như vậy!!! Mày phải sống!!!
-Hoa ơi...Hoa đồng ý đi mà..Làm bạn gái Thiện nha..nha Hoa...
Mọi người chua xót nhìn tao :
-Tới giờ phút này rồi...Má Hoa cứ đồng ý đi..Má Hoa! Ú huhu!!!
-Đồng ý đi Hoa...
-Bạn Hoa! Thiện thương Hoa thật lòng đó! Hoa nói cho Thiện vui đi...
Cảm xúc của tao rối như tơ nhện. Miệng tao cứng đờ chẳng thốt nên câu...
Bất chợt. Căn phòng bắt đầu rung chuyển nhẹ. Bên ngoài, phía tháp chuông, những vệt ánh sáng trắng kỳ lạ tỏa ra liên tục.
Trúc Loan cười the thé, giọng chị ta vang vọng khắp không gian :
-Há há há há!!! Hết giờ rồi!!! Lời Nguyền Học Thuật đã bị phá bỏ!!! Ta tự do rồi! Há há há há!!!
Tao ngờ nghệch chẳng biết cái quái quỷ gì đang xảy ra. Câu cuối đã giải đúng???
Tao vội đẩy Thiện ra. Đưa tay lên, đấm thẳng vào mặt nó.
Bốppppp!!!
Éccc!!!
Tao chẳng thèm nhìn lại, ôm balô chạy hết tốc lực ra ngoài.
Phía tháp chuông, những âm hồn đang chen chúc, tranh nhau tới lối thoát. Họ có đủ hình dạng, kích thước. Họ bay qua đầu tao, có vài vong hồn thì bò bò dưới đất. Âm thanh kỳ quái và những tiếng cười tràn ngập cả màng nhĩ.
Tao chẳng thể tin được, ngôi trường này quá nhiều quỷ ma. Không! Không thể để họ thoát ra dễ dàng như vậy. Đại họa sẽ xảy đến với thế giới loài người mất!
Tao thấy rõ không gian đang bị rạn nứt dần, tạo thành những cái lỗ đen to tướng. Kết giới sắp sụp đổ!!!
Tao mở bung balô ra. Lấy 3 chai thuốc ôm gọn vào người. Vứt balô qua một bên.
Tao nhanh tay mở nắp chai đầu tiên. Bóp chặt, thứ nước trong ấy bắn ra cực mạnh như có sức nén. Nó mạnh đến nỗi, người tao bị đẩy hẳn ra sau, tao phải cố gồng người, ghìm chân để trụ lại.
Phụt!!!! Phụt!!!!
 
#46
Thứ nước từ trong chai bắn tới đâu. Ma quỷ đông cứng tới đó.
Hết chai đầu tiên. Tao tiếp tục “khui” chai thứ hai.
Ma quỷ khóc la dữ dội. Họ thét vang khiến lỗ tai tao muốn nổ tung.
Không chùn bước, tao gắng hết sức có thể, bắn và bắn.
Cùng lúc ấy. Trúc Loan với tà áo phất phơ, chị ấy bay sượt qua đầu tao. Mồm thét to đầy tức giận :
-Đồ phù thủy xấu xa! Phản bội giao ước!!! Graaaaa!!!
Trúc Loan lao ào ào về phía lối thoát.
-Trúc Loan!!!Chị mới là người phản bội giao ước!! Chị hứa giúp em!! Sao chị lại bỏ chạy!!!
-Đồ ngu xuẩn!! Ta phải về thế giới quỷ!! Ta phải mạnh lên và trả thù những kẻ đã hại chết ta!! Há há há há há!!!
Tao không suy nghĩ nhiều. Nhanh tay mở nắp chai thuốc cuối cùng.
Tao bóp chặt chai hết sức. Dòng nước như định hình được phương hướng, nó bắn thẳng vào người Trúc Loan.
-Áááááááááááááá!!! Đồ phủ thủy độc ác!!! Ááááááááááá!!!
Trúc Loan nhanh chóng rơi xuống. Chị ấy bị đông cứng lại. Nhưng miệng vẫn ư ử thét la :
-Đồ...độc...ác...
Biết mọi sự đã hoàn tất.
Ôi...Chết mất...
Tao thả lỏng người, nằm xuống giữa sân trường. Người tao giờ đây chẳng còn chút sức lực. Tao chưa khi nào cảm thấy mệt như vậy.
Mắt tao trĩu nặng. Hình ảnh cuối cùng mà tao thấy, là sân trường đầy ma quỷ. Không gian xung quanh rạn nứt dần, rạn nứt dần...và biến mất...
Bạn đang đọc truyện được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa(facebook .com/huynhdaohoapham)
………………………
………………………
-Hoa ơi! Hoa! Mở mắt nhìn Thiện đi!
-Hoa pro!! Hoa!! Hoa pro!!
-Má Hoa đừng chết mà huhu!! Má Hoa...ú huhu...
Giọng nói của những người bạn thân..Mọi thứ đã qua rồi phải không?
Tao mở phăng đôi mắt ra. Ngồi bật dậy.
-Á!!! Má Hoa tỉnh rồi kìa!!!
-Hihi! Hoa! Hoa tỉnh lại rồi!!
-Hoa có sao không? Hoa ơi!
Tao ngơ ngác nhìn mặt từng đứa bạn. Bọn chúng đang ngồi xung quanh.
-Đây là đâu?
Quỳnh vội đáp :
-Đây là nhà Thiện.
Nơi này rộng quá, nội thất đẹp lung linh. Tao đang nằm trên chiếc giường êm ái kinh khủng.
Ánh sáng trên kia bỗng khiến tao nhức mắt. Tao nhắm nghiền mắt lại. Lấy tay vỗ vỗ vào đầu..
-Ai có thể cho tao biết. Chuyện gì đã xảy ra không? Sao...sao tụi mình lại ở đây?
-Má Hoa không nhớ gì hả? Tụi mình cùng vào tháp chuông. Thi triển nghi thức. Xong rồi cả đám bị gì không biết, ngủ hết luôn. Tới gần 3h sáng thì tụi tui tỉnh dậy. Thấy má Hoa còn ngủ. Tụi tui gọi hoài mà má không tỉnh. Nên Thiện cõng má Hoa. Rồi tụi mình cùng về nè. Má Hoa ngủ kinh thiệt chứ, không ngờ luôn á. Í hihi.
Thiện tiếp lời :
-Sợ đưa Hoa về nhà, gặp bố mẹ Hoa. Nên Thiện mới chở Hoa tới nhà Thiện. Nhà Thiện tự do giờ giấc lắm. Hoa muốn ở lại đây bao lâu cũng được. Hoa đã khỏe hơn chưa? Thiện pha nước cam cho Hoa uống nha. Hay là dâu, nho hay là táo?
Tao bối rối nhìn Thiện, Quỳnh, Tú dẹo. Riêng thằng Dũng, nó đã về nhà.
Quỳnh ngồi sát lại gần tao :
-Này Hoa ơi. Thi triển thất bại rồi..Không mở được kết giới. Bây giờ tụi mình phải làm gì đây?
Tao nhíu mày :
-Quỳnh nói đùa hả? Tụi mình đã vô kết giới thành công. Cùng nhau giải 4 câu đố. Trấn yểm hoàn toàn bị phá, lũ quỷ đã được giải phóng!
Tú dẹo bật cười :
-Í hihi! Má Hoa ngủ mơ hả! Tui nghĩ, do trong tháp chuông thiếu oxy, nên cả đám tụi mình bị ngất...
-Quái!? Thật sự là tụi mày không nhớ gì hết sao???
-Nhớ gì là nhớ gì? Ngủ ngon quá chừng í hí hí.
Thiện đem ly nước cam vào cho tao. Cậu ấy ngồi xuống bên giường :
-Hoa thấy khỏe hơn chưa? Nhà Thiện nhiều thuốc bổ và vitamin lắm. Để Thiện lấy nhé. Hay Hoa có cần đến bệnh viện không? Thiện sẽ gọi xe cấp cứu liền.
Tao nhìn vào mặt Thiện.
-Á!!! Con mắt mày bầm tím kìa!!
-Thiện biết rồi...Thiện không nhớ mình bị thế này từ lúc nào nữa...Chắc khi di chuyển trong tháp chuông. Thiện bị té đâu đó. Nhìn Thiện có xấu trai hơn không? Hoa...Hoa có chê Thiện không?
-Tào lao! Vết bầm ấy là do tao đấm mày vì mày dám diễn sâu. Trong kết giới, tao tác động được vào mọi thứ!
Thiện, Quỳnh và Tú nhìn nhau. Trông bọn nó có vẻ như không hiểu tao đang nói gì. Lẽ nào, ký ức của bọn nó đều đã bị xóa sạch???
Tao vội chộp lấy chiếc balô ở kế bên. Mở ra...
Ồ! Con dao vẫn còn nguyên. Nhưng 3 chai thuốc, đúng là đã dùng hết...Vậy, mọi thứ hoàn toàn có thật, chứ đâu phải một giấc mơ.
-Tui với Quỳnh về trước nha má Hoa! 4h sáng tới nơi rồi. Về ngủ một lát, mai phải chào cờ đó.
-Ừ. Về lẹ lên. Kẻo bố mẹ Quỳnh thức, bị phát hiện là tiêu...
Tao đứng bật dậy, rời khỏi giường. Tay tao cầm lấy điện thoại.
-Ờ...ờ...tao cũng về luôn. Để tao gọi thằng dân quân. Giờ này vào ca trực, chắc nó đang thức.
-Thôi! Phiền anh ấy lắm. Để Thiện chở Hoa về. Nhìn Hoa rất xanh xao, Thiện lo quá!
-Không sao. Tôi không sao đâu. Tối hôm qua đến giờ. Cậu vất vả rồi. Ngủ đi. Tôi tự về được.
-Ôi....Hoa lo cho Thiện đó hả...Hí hí..Vất vả gì chứ...Mặc dù Hoa hơi nặng một chút...Nhưng được cõng Hoa, Thiện thấy hạnh phúc lắm. Hơi ấm, mùi thơm mà Hoa tỏa ra. Làn da mềm mại. Ôi! Tuyệt vời!
Bốpppp!!!
Tao đấm thẳng vào mắt thằng Thiện. Giờ nhìn nó đã như một con gấu trúc thực thụ.
Tú dẹo và Quỳnh về trước. Tao cùng Thiện ngồi ngoài sân, chờ thằng dân quân tới.
Lát sau, thằng dân quân xấu xí đã có mặt trước cái cổng to đùng, tráng lệ nơi căn biệt thự nhà Thiện.
-Ủa bác Hoa! Sao bác lại ở đây! Tìm đường gần chết luôn!! What!? Sao chỉ còn hai người vậy?!! Đừng nói là bác Hoa và thằng này ngủ chung với nhau nha! Thằng kia! Mày làm gì mà bác Hoa của tao phờ phạc, te tua dữ vậy!???...Không ngờ! Thật không ngờ, mượn danh đi phù phép các thứ, nhưng thực ra là hẹn hò, ăn kem trước cổng! Bố mẹ của bác Hoa sẽ rất đau lòng đó! Trời ơi!!!!
Bốppp!!!!
Tao đấm vào mặt thằng dân quân.
-Đừng tào lao! Chở tao về lẹ lên. Buồn ngủ quá!!
……………………………
Chiếc xe chạy băng băng trên còn đường vắng vẻ. Thấp thoáng là bóng những người tiểu thương, đi lấy hàng từ chợ đầu mối về.
-Vậy là phá trấn yểm thành công rồi đó hả??
-Tất nhiên...Nhưng hình như bọn kia đều bị xóa ký ức. Chỉ có tao là còn nhớ rõ mọi chuyện.
-Trước khi thi triển. Bác Hoa có hút cần không vậy? Nghe ảo vãi linh hồn!
Tao đấm thùm thụp vào lưng thằng dân quân.
-Mày tào lao! Ai không tin tao, riêng mày phải tin tao chứ!
-Ui da! Bác Hoa bạo lực quá..Vậy mấy con quỷ đâu rồi bác Hoa?
-Hm...tao cũng chẳng biết nữa. Nhưng tao thấy, người cứ mệt mệt thế nào í...Khó chịu vô cùng...
 
#47
-Xạo...Bác Hoa đấm em đau vãi linh hồn. Lực còn mạnh hơn bình thường. Mà nói mệt. Không tin!
-Ủa? Thiệt hả? Tao đánh nhẹ lắm mà ta...
-Thôi. Bây giờ vậy nè. Bác Hoa thấy có triệu chứng gì lạ thì cứ đến gặp thầy. Em lúc nào cũng sẵn sàng chở bác đi!
-Hì...Hảo hán!
…………………………………
Tao có mang theo chìa khóa. Nên chỉ việc lòn tay vào trong, là dễ dàng mở được cửa.
Tao rón rén bước từng bước lên phòng.
Ôi! Chiếc giường êm ái, dấu yêu đây rồi. Tao thả người lên, nhắm mắt lại. Phải tranh thủ ngủ một chút thôi, mệt mỏi quá...
………………….
Tiếng chuông báo thức vang lên âm ỉ. Trời đất, sao nhanh vậy. 5 giờ rưỡi rồi.
Tao gượng người dậy tắt chuông.
Một ngày mới nữa lại bắt đầu, không biết hôm nay sẽ có điều gì mới trong hành trình của tao đây...
Tao ngồi dậy, từ từ rời khỏi giường. Người tao đau nhức quá đi mất. Cứ như bị khiêng vác một đống vật nặng vậy.
Tao bò lòm khòm vào tolet. Lát sau mới đứng thẳng lên được.
-Trời ơi con gái! Sao nhìn con tàn tạ khủng khiếp vậy???
Tao ngồi vào bàn ăn. Bố mẹ đều ngạc nhiên trước thần sắc của tao.
-Mắt...mắt của con sao thế Hoa? Sao quần mắt có màu tím?? Nhìn bất thường lắm!?
-À..à..Con...con ổn mà...Chắc tại học nhiều......Bố mẹ đừng lo nha.
-Học vừa vừa phải phải thôi Hoa. Sức khỏe là quan trọng nhất. Ăn đi con, ăn nhiều vào.
Sau khi hoàn tất bữa sáng. Tao chải chuốt lại đàng hoàng. Mặc đồng phục chỉnh chu, đeo balô. Tao bước ra ngoài, thằng dân quân đã chờ sẵn.
Những tia nắng mai chiếu rọi xuống thềm. Vừa chạm phải chúng. Người tao bỗng nóng lên. Rát quá! Cảm giác như bị cháy da cháy thịt!
Tao rụt người lại.
Thằng dân quân thấy thế liền gọi vào :
-Bác Hoa làm gì đó!?? Lẹ lên! Em còn về ngủ nữa!
Tao biết tình trạng cơ thể mình đang có gì đấy bất thường. Tao vội chạy vào lại trong nhà. Lấy chiếc ô, váy chống nắng, áo khoác tay dài, khăn quàng cổ và khẩu trang.
Bước ra.
Thằng dân quân giật mình :
-Gì vậy bác Hoa??? Bác bị cảm lạnh hả?? Sao ăn mặc như cây vải biết đi thế kia?!
-Đừng hỏi nhiều. Lẹ lẹ!
………………………………
Ngôi trường chẳng có gì khác cả. Khung cảnh vẫn thế, đầy vẻ uy nghiêm của học thuật. Lũ học sinh ngồi học bài, thảo luận về bài vở, nói cười.
Tao vẫn chưa tin, mình và đám bạn đã phá trấn yểm thành công. Mọi thứ xảy ra như một bộ phim viễn tưởng vậy.
Còn chuyện Văn Nghi thì sao nhỉ? Trúc Loan đâu rồi? Chị ấy có giúp tao không, hay...đã phản bội giao ước...
Giờ nghỉ trưa, tao ngồi một mình trong thư viện. Thật kỳ lạ. Chưa bao giờ tao sợ ánh sáng và cái nóng của Mặt Trời đến vậy...
-A! Hoa đây rồi!! Thiện đi tìm Hoa muốn chết luôn!!
Chàng trai ấy cười, sau đó ngồi xuống kế bên.
Tao ngạc nhiên :
-Cậu tìm tôi làm gì?
-Thiện muốn nói cho Hoa nghe 2 tin. Một tin vui và một tin không vui. Hoa muốn nghe tin nào trước?
-Hmm...Tin không vui đi!
-Ừm...Thanh Nhã...Long và Thế vừa được nhà trường thưởng một tour du lịch vào tết này...
Tao đập bàn cái “Rầm!”
-Mẹ kiếp bọn ăn cắp!
Mấy đứa học sinh đang nghỉ trưa gần đó. Nuốt nước bọt nhìn tao.
-Hoa...Hoa bớt nóng...Sao Hoa mạnh tay vậy...Sập bàn là đền tiền chết luôn đó...
-Hừ! Nhìn mặt mày giống giống con Thanh Nhã. Tao bực mình lắm rồi! Để tao đấm mày một phát!!
-Đừng đừng...Hoa ơi...Đừng đánh Thiện mà..đừng gọi Thiện là mày-tao như vậy...Nghe Thiện nói tin tốt rồi vui lên...nha..
-Nói đi!
-Ùa..Là vậy nè...Thứ tư tuần này, tức ngày mốt á. Hội đồng EST sẽ đến thăm trường mình. Thiện được chọn làm người đón tiếp họ. Vì trình độ Anh ngữ của Thiện đỉnh nhất cái trường này!
-Á à! Thì ra mày khoe hả! Tao không có muốn nghe đâu! Để tao đấm mày một phát!
-Từ từ!! Từ từ! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Để Thiện nói tiếp...Hoa không nghĩ đến việc. Tụi mình sẽ tranh cơ hội này. Nói cho hội đồng EST biết, ai mới đúng là chủ nhân của bài nghiên cứu hả? Hí hí.
Tao nhìn thẳng vào 2 con mắt bầm tím của Thiện.
Tao vỗ cái “bốp” vào lưng nó :
-Hay lắm!!
Thiện gục xuống bàn, ho ằng ặc...
-Hoa..Hoa...sao Hoa mạnh tay vậy...
-Ơ..tôi đánh nhẹ lắm mà...Tôi xin lỗi cậu...Cậu có sao không??
-Ặc...ặc..Thiện...Thiện không sao đâu...được Hoa quan tâm. Thiện thấy khỏe lắm..ặc..ặc...
Tao đỡ Thiện dậy.
-Mà hình như...Đôi mắt Hoa..hơi lạ???
-Đừng quan tâm tới chuyện đó! Nói cho tôi nghe, cậu tính trình bày ra sao với hội đồng?
-Umm...Thiện chưa nghĩ ra. Chắc Thiện sẽ soạn một bài thật chỉnh chu và thuyết phục. Sau đó, tìm cơ hội, nói với ai đó có thẩm quyền nhất.
-Hay! Rất hay!! Trăm sự nhờ cậu!!
-Cơ mà...Hoa thấy kỳ lạ không. Đây là lần đầu tiên. Hội đồng EST đến thăm một ngôi trường có học sinh đoạt giải!!
-Thế à? Tôi không biết!!? Á à!!! Kiểu này là do chị Trúc Loan phù phép rồi, chị ấy đang tạo ra cơ hội cho tụi mình đó!!!
“-Đào Hoa! Thả chị ra!! Chị đau quá! Há há huhu!!”
-Hả??
Tao chớp mắt liên tục, đưa đầu nhìn xung quanh.
-Ê! Cậu nghe không? Có tiếng ai đó vừa nói thì phải!?
-Ủa? Thiện đâu nghe gì đâu? Nhìn Hoa không được khỏe...Từ lúc thi triển thất bại...Trông Hoa tiều tụy và khác quá...thương lắm...Hoa ơi...đừng buồn nha..Luôn bên Hoa...
……………………………
Buổi chiều, sau giờ học. Tao xách balô về luôn. Tao quyết định “cúp” luyện thi để tới gặp thầy một chuyến.
Trong nắng chiều nhạt nhòa. Thằng dân quân chở tao trên con đường hướng về phía nhà thờ. Trên người tao, vẫn kín mít khăn áo.
Tới trước cổng, tao xuống xe. Bật chiếc ô lên. Tao cởi bớt khăn quàng, váy chống nắng ra cho đỡ nóng và đỡ “dị”.
Vừa bước vào đến cổng. Đột nhiên. Như chạm phải một tấm lưới vô hình. Tao lập tức bị hất ngược ra đằng sau. Té uỵch xuống đất.
-Ôi mẹ ơi...Đau quá...
Thằng dân quân xấu xí ngạc nhiên. Nó vội đỡ tao dậy.
-Hình như bác Hoa bị ma ám rồi!!
-Hả? Sao mày biết!?
-Nhìn bác y chang mấy con ma trong phim vậy đó! Tới gần đất “thiêng” là không vào được!
-Thiệt hả? Trời ơi! Tao sợ quá!!! Tao phải làm gì bây giờ!!!?
-Bác Hoa cứ ngồi yên trên xe đi! Để em vào tìm thầy, rồi nhờ thầy ra xem giúp!
Thằng dân quân chưa kịp vào. Thầy đã xuất hiện từ xa. Thầy lật đật chạy tới. Trên tay ông ấy là hộp dụng cụ trừ tà.
-Ồ! Thì ra là hai con! Tại sao chỗ này...Hơi của ma quỷ lại tỏa ra mãnh liệt quá?
Thầy đưa một chiếc lá gì đó lên mắt. Ông ấy che một bên. Chợt. Thầy trừng trừng nhìn tao, ông hết sức hốt hoảng :
-Này Hoa! Sao con mang theo nhiều ma quỷ vậy??
-Ý thầy là sao??
-Trên lưng con...Toàn là ác vong và quỷ dữ...
…………………………
 
Top