Chào mừng bạn đến với LinkHoi.com (Link Hỏi)! Đây là diễn đàn, thư viện hỏi đáp miễn phí dành cho người Việt. Tôn chỉ hoạt động cho đi là nhận... xem thêm.

Xin truyện kinh dị! Cập nhật danh sách truyện ma kinh dị hay mới

#13
Phần 6 : Oan hồn chết dữ
proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-5.jpg&hash=326924d991775bd8f825901627f064cd

Tao nắm chặt cành hoa giấy trong tay. Xung quanh người tao như tỏa ra luồng sức mạnh kinh hồn. Đám côn đồ của Thanh Nhã đều phải trầm trồ.

-Để tao dạy cho bọn mày một bài học..Cho bọn mày biết...Bách Hoa Tiên Tử tái sinh là gì!!! Aaaa!!!
Bốp!!!
Thằng hung tợn tán vô đầu tao. Nó ra đòn quá nhanh và dứt khoát khiến tao không kịp trở tay. Tao té lăn quay ra đất.
-Con này xem phim HongKong nhiều quá nên bị ngáo! Bây giờ xử nó sao đây chị Nhã?
Giọng Thanh Nhã trầm xuống. Rất đáng sợ, không còn dễ thương như nó vẫn hay thể hiện nữa. Không lẽ, đây mới chính là giọng nói thật, bản chất con người thật của Thanh Nhã?
-Đánh cho nó chết!

Tao trợn mắt kinh ngạc sau lời lạnh lùng từ cô gái có khuôn mặt thiên thần... Hai hàm răng tao đánh vào nhau lập cập. Mình phải làm gì đây? Sao con nhỏ này bản chất thật lại máu lạnh đến như thế? Mình đâu làm gì đâu, tự nhiên bây giờ phải lãnh chịu sự trả thù hết sức vô lý này?
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm.
Bọn hung hãn ấy lao vào đánh tao túi bụi. Đứa thì kẹp cổ, đứa thì đá bốp bốp vào mông. Tao bị đánh tới mức không nhìn thấy mặt trời. Chưa chịu dừng lại, một con nhỏ trong đám la lên :
-Xé đồ nó đi!!!
Thằng bê đê kế bên hưởng ứng theo :
-Hay lắm! Để chị phụ cưng một tay, rạch mặt con quỷ cái này!!
Dứt lời, nó móc trong người ra vài cái dao lam béng ngọt.
Tao run lẩy bẩy... Mình đã xấu gái, mà bọn này còn tính hủy dung nhan của mình? Không lẽ mình phải ế đến già? Đúng là bọn không có tính người.
Bất ngờ, thằng dữ tợn nắm váy tao, nó hùng hục kéo...
-Ê!!! Không được!! Đừng mà!! Mình cầu xin mấy bạn!!Huhu!!
Nó không buông tay, tiếp tục kéo. Tao dùng hết sức cha sanh mẹ đẻ, cố ghị lại.
Xoạc!!
Thằng dữ tợn cầm mảnh vải màu tím trên tay...Á! Chiếc váy của tao bị rách một bên!!!!Lộ hàng rồi! Trời ơi!!!!
-Wow! Trắng thế...❤
-Đừng có nhìn!!!!
Tao vung chân đá thẳng vô mặt thằng dữ tợn. Không những dữ tợn mà còn biến thái nữa chứ. Nó bị dấu giày của tao in vào mặt. Té ngược ra sau. Đáng đời lắm.
-A! Con quỷ này chống cự ghê mày! Biết chống cự là bụng bự hông? Để chị dạy mày! Để cho chị!
Thằng bê đê cầm dao lam ào ào lao tới.
Thôi xong mình rồi...vậy là từ nay mình sẽ có biệt danh mới...Hoa “sẹo”...
....
-DỪNG LẠI!!!
Giọng nói không mấy hùng hồn nhưng lại rất bản lĩnh vang lên.
Là Nghi và Tú!! Ôi mừng quá! Mình được cứu rồi!! 2 thanh niên chẳng biết từ đâu chạy tới...Nhưng mà...2 đứa này sao cứu được mình? Một đứa có...bệnh...Còn một đứa yểu điệu thục nữ...
-Chạy đi Nghi ơi! Tú dẹo! Chạy đi! Tao không muốn liên lụy đến tụi mày đâu!!
Nghi bỏ mặc lời tao nói. Nó tiến lại, nhìn thẳng vào mặt Thanh Nhã :
-Chuyện này không phải do Hoa. Có việc gì thì tìm Thiện mà giải quyết! Đừng có làm hại bạn của tôi!
Đám côn đồ xung quanh cười ồ lên :
-Thằng này mạnh miệng gớm nhỉ??
-Tưởng ai...thì ra là thằng mắc bệnh tim!
-Cút đi thằng bệnh hoạn! Trước khi bọn tao cho mày nhập viện cắm ống thở!!
Tú dẹo lo sợ. Nó run rẩy khụy gối xuống, phủi bụi và đất cát bám trên người tao.
-Má Hoa có sao không vậy..chời ơi...là chời..
Khuôn mặt Thanh Nhã trông như đang toan tính điều gì đấy. Nó chẳng nói chẳng rằng.
-Chị Nhã cứ để em xử lí đám rác này! Đúng là bọn không biết trời cao đất dày!
Thằng dữ tợn điên cuồng nhào tới tao. Tú dẹo sợ quá la toán lên :
-Bớ làng nước ơi! Đánh người! Đánh người!!
Nghi thấy thế, liền chạy tới.
BINH!!!
Nghi đỡ cho tao một đòn. Cậu ấy bị thằng dữ tợn tống cú đấm thẳng ngay gò má. Hẳn là rất đau. Nghi nghiến răng :
-Bước qua xác của tao trước! Rồi mới được đụng vào bạn tao!!!
-Cha chả! Thằng ốm yếu bệnh hoạn này đúng là ăn gan cọp! Để tao chôn mày luôn!!!
-Khoan đã!
Tất cả ngạc nhiên. Con bé Thanh Nhã ngoắt ngoắt cánh tay.
-Về thôi. Tha cho bọn họ đi.
Thằng dữ tợn và bọn xung quanh tỏ ra khó chịu.
-Nhưng mà chị Nhã!!!??
-Về. Có nghe không?
Bọn chúng ngoan như cún. Bám theo sau Thanh Nhã, dần rời khỏi.
-Coi chừng nha mày! Con quỷ cái!

Tao ngồi nhìn theo, ngờ nghệch chẳng hiểu lý do vì sao Nhã lại quyết định “rút binh”. Nó nể Nghi là bạn từng tham gia nghiên cứu chung ở vòng thành phố? Hay là...nó còn có ý đồ nào khác??? Tao biết chắc trong đầu nó đang có sự mưu tính. Một đứa máu lạnh, một con quỷ dữ xảo quyệt chẳng hơn chẳng kém...
-Hoa! Mày có sao không? Sao đờ ra thế??
Nghi đỡ tao dậy. Tú dẹo mếu máo.
-Trời ơi..má Hoa bầm dập hết trơn hết trọi rồi..Về trường để tao sứt thuốc cho nghen..
Tao không để ý những vết bầm trên cánh tay và trên người. Tao chỉ để ý vết thâm tím trên mặt Nghi. Nhìn thấy nó, lòng tao xót lắm.
-Xin lỗi Nghi..cũng tại tao mà mày bị thương..lại còn bị xỉ nhục nữa...
-Không sao. Tao biết Thanh Nhã cũng chẳng tốt lành gì. May là nó còn nể tình mà tha cho bọn mình...À..mày đi nổi không? Hay để tao cõng.
-Thôi thôi! Tao tự đi được mà. Tao trâu lắm. Nhìn nè...à đừng nhìn...Cái váy của tao bị rách rồi...
Nghi vội lấy trong balô ra một chiếc áo sơmi.
-Cái này là áo tao đem theo thay. Mưa gió thất thường, sợ bị ướt nên mang sẵn. Mày lấy buột vào hông đi. Che tạm cũng được đó!
-Ôi ân nhân. Cảm ơn mày! Mày đúng là bạn tốt...Chắc giờ tao gọi thằng dân quân chở về luôn..có gì đi ngang lớp xin thầy dùm tao nha..À..Cái áo...mai tao giặt rồi trả cho mày.
Tú dẹo giãy nảy, dậm chân liên tục xuống đất.
-Trời ơi trời ơi...Mấy má coi tui như tàn hình hả?
Tao bật cười, khoác tay lên vai Tú dẹo :
-Cảm ơn mày. Nãy giờ đã phủi bụi và cột tóc cho tao...Để mai tao mua trà sữa trả ơn nha.
-Trời ơi...má Hoa..Ơn nghĩa cái gì..Cơ mà...trông 2 người...hợp ghê luôn á..í hí hí...
Tao nhìn Nghi. Cậu ấy cũng nhìn tao. Cả hai im lặng chẳng nói gì dưới những giọt nắng chiều phảng phất...
Đúng lúc ấy, thằng dân quân xấu xí tới, nó nẹt bô uỳnh uỳnh sau lưng tao. Tao nhìn Tú dẹo :
-Con bê đê này! Đừng nói bậy bạ! Tao về đó nha. Mày lo sứt thuốc, chăm sóc cẩn thận cho Nghi. Không tao đánh mày!
-Chời ơi chời ơi. Dữ dằn ghê chưa...í hihi..
Tác phẩm bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa(facebook. com/huynhdaohoapham).
Thời gian qua đi...nhanh như những làn gió đông lạnh thổi qua mái nhà rồi sà xuống góc vườn..
Tao chưa bao giờ muốn nhìn vào quyển lịch để bàn. Rồi phải đếm từng ngày, từng tháng..Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến...
Còn 6 ngày nữa. Kết quả từ hội đồng chấm kỳ thi EST sẽ được công bố. Nghi đã hoàn chỉnh bài nghiên cứu trước đó. Cậu ấy gửi trực tiếp bằng mail cho hội đồng...Thế là..Nghi cũng đã có thời gian để nghỉ ngơi và tập trung vào ôn thi đại học...
Buổi sáng hôm ấy, như cũ, thằng dân quân xấu xí đèo tao đến trường. Sài Gòn thật “ngộ”. Lúc nắng giữa đông, lúc mưa giữa hạ. Thời tiết bất thường đến nỗi tao khó cảm nhận được mình đang ở mùa nào.
Phì phà điều thuốc, thằng dân quân nghiêng đầu :
-Bác Hoa! Em có chuyện này muốn nói với bác từ rất lâu rồi...
-Gì?
-Bác có...5 xị không? Cho em mượn gấp đi...Em hết tiền...
-Trời! Bố tao vừa trả tiền đưa đón cho mày luôn á!
-Bác Hoa cũng hiểu mà...cuộc sống trái ngang lắm...sa cơ lỡ nghiệp..Những con số nó không chiều lòng người...Bác Hoa nỡ nhìn em chết đói sao?..Em đói quá, không có tiền mua bánh mì ăn sáng luôn bác Hoa ơi..Nhìn bác Hoa cầm cái bánh bông lan...Em chảy nước miếng..
-Cho mày chết luôn. Suốt ngày cờ bạc!
-Bác Hoa...em biết bác Hoa là người rất nghĩa hiệp..Em hứa có lương em trả mà...Trước tới nay, em quỵch tiền bác bao giờ chưa?
-Tao chỉ còn 300 để dành.
-Cũng được nữa! Bác Hoa nhét vào túi áo dùm em đi..
-Lãi như cũ. 50k một tuần..
-Được luôn! Sau này em hứa sẽ theo làm bảo kê cho tổ chức tín dụng đen xì của Hoa pro đến suốt đời.
Tao dúi tiền vào túi thằng dân quân xấu xí. Nó là người biết giữ chữ tín và tốt bụng. Chứ thật ra tao cũng chẳng cần vài ba đồng lãi từ nó.
....
Một ngày học tập cũng trôi qua.
Hôm nay là chiều thứ 7 nên học sinh được nghỉ không phải luyện thi buổi tối. Riêng lớp mà tao tham gia phải học bù. Bởi hôm trước thầy bận việc đột xuất gia đình.
Nhìn ra ngoài sân không một bóng người. Chỉ còn lớp tao đang học. Tao cảm thấy hơi ớn ớn.
8h. Mừng quá! Được về rồi. Tao chạy ra khỏi lớp. Bất ngờ. Cơn mưa vô duyên ầm ầm đổ xuống.
Tao đứng trong hành lang. Lấy điện thoại gọi cho thằng dân quân đến đón.
-Alô!!! Mày tới trường thì nhá máy tao chạy ra nha! Chỗ này mưa to quá!!
“-Hihi...xin lỗi bác Hoa...em mới nhậu xong..sĩn quắc cần câu rồi...”
-Trời ơi! Bố tao mới đi công tác hôm qua!! Vậy giờ ai chở tao về?? Đâu còn xe buýt đâu!!
“-Bác Hoa nhờ bạn nào chở về đi...Bác Hoa sống kiểu gì mà không có ai..chở hết vậy..ực ực..Bác Hoa như c* á!..ực..Thương bác Hoa..cúp máy nha...”
Tít...tít...tít..
Thôi chết rồi! Đám học sinh trong lớp đã kéo nhau về hết. Bây giờ chỉ còn một mình mình giữa sân trường vắng tanh. A! Phải gọi cho Nghi mới được!
“-Tài khoản của quý khách không đủ tiền để thực hiện cuộc gọi này. Xin vui lòng nạp thêm hoặc sử dụng dịch vụ ứng tiền. Tài khoản của quý khách phải kích hoạt trên 6 tháng để sử dụng...”
Trời đất. Chỉ vì ham sim khuyến mãi mà mình đổi số liên tục. Giờ không ứng được luôn. Đúng rồi! Bất chấp trời mưa đi ra ngoài mua card!
Tao khựng lại. Chết! Mình đã lỡ đưa cho thằng dân quân xấu xa hết tiền để dành. Tiền tiêu vặt hôm nay thì lấy bao trà sữa cho Tú dẹo sạch sẽ. Giờ lấy cái gì mà mua card nữa??
Tao bối rối. Đúng rồi! Phải bắt thử wifi của trường lên mạng. Hy vọng Nghi đang online. Ôi! Đúng là trời giúp tao “Văn Nghi active now”.
Tao viết tin nhắn: “Nghi ơi! Tới trường chở tao về với. Tao sắp chết vì lạnh và đói rồi! Help me!!”.
Mọi thứ không đơn giản như tao tưởng. Mạng của trường như mạng miền núi. Tin nhắn gửi 5 phút mà chưa chịu tới nữa.
Tao thất vọng ngồi bệch xuống nền. Nhìn hành lang quạnh vắng đìu hiu. Gió thổi xì xào, mưa rơi lách tách. Tao bắt đầu cảm thấy sợ.
Phía xa xa cuối dãy hành lang là một màu đen bí hiểm. Chuyện về chị Trúc Loan bỗng dưng hiện lên trong đầu tao giữa không gian huyền ảo. Hình ảnh cô nữ sinh chết không nhắm mắt đang trừng trừng nhìn tao. Máu chảy đầm đìa cuống theo dòng nước mưa. Khiến tao dựng hết tóc gáy...
 
#14
Bỗng, điện thoại réo lên. Tao giật mình suýt nữa thì ném điện thoại. Thoát ra được khỏi mớ suy nghĩ kinh dị, tao nhìn vào màn hình. May quá! Nghi đến rồi...
Không phải! Là Thiện!
-Cậu chưa chịu bỏ cuộc sao?
“-Hoa ơi..Mưa buồn với những trận gió gào thét, nó như cõi lòng Thiện cảm thấy nhớ Hoa khôn nguôi..Hoa về chưa vậy? Không thấy Hoa online...Thiện lo đến mất ăn mất ngủ..”.
Tao không nhịn nổi cười. Cái thằng này nhiều lúc tao còn nghĩ nó học chuyên văn.
-Tôi chưa về. Vẫn còn đang mắc kẹt ở hành lang. Không ai rước hết..
"-Hả? Hoa...Không ai rước Hoa sao? Để Thiện! Cứ để Thiện!! Thiện tới ngay lập tức!!"
Tít...tít...tít...
Thôi chết rồi! Tao chưa kịp nói gì nữa thì nó đã gác máy. Phải làm sao bây giờ? Thiện và Nghi đều đang trên đường tới...
Gần 10 phút sau. Nghi nhá máy, cậu ấy đã đến trước cổng trường. Như được giải thoát, tao chạy ào ra mặc cho cơn mưa vẫn đang trút nước.
-Trời!!Nghi!!Sao mày không mang áo mưa!! Ướt hết trơn rồi!!
Nghi run vì lạnh. Thân hình gầy ốm với chiếc xe đạp điện cũ. Chờ đợi dưới cơn mưa, ướt cả bộ áo sơmi trắng... Hình ảnh ấy...tao nhớ mãi đến tận bây giờ...
-Lên xe đi Hoa! Tao lén ra ngoài...Tao sợ mày lạnh...đi gấp quá...quên mặc áo mưa..
Leo lên yên sau, tao đánh vào bờ vai gầy ướt sũng, buông lời trách móc :
-Mày đúng là ngốc nghếch mà! Sức khỏe đã yếu! Còn hời hợt như vậy nữa! Lỡ mày bị gì! Thì tao biết phải làm sao!!!?
Nghi cười. Chiếc xe đạp điện bắt đầu lăn bánh.
Tao giật mình quay đầu lại. Phía xa nơi góc tối cổng trường, Thiện đang nhìn theo..Đôi mắt Thiện tràn trề nỗi buồn..như những giọt mưa cứ rơi mãi mà không dứt...
Tao phải làm sao để chu toàn được tất cả. Một người thân hơn cả...bạn thân và một người đã theo đuổi tao cả một năm trời, chưa khi nào bỏ cuộc...
Nhìn hạt mưa bay dưới những cây cột đèn vàng vằng vặc. Tao không hiểu sao...mình lại tựa trán vào lưng Nghi..có lẽ tao đã quá mệt mỏi với mọi thứ rồi...
-Nghi...
-Mày sao thế Hoa..?
-Tao...có nên cho Thiện một cơ hội không?
Nghi thở dài. Cậu ấy vẫn nhìn thẳng phía trước, những hạt mưa lạnh buốt vô tình cứ hất vào khuôn mặt hao gầy.
-Hoa...tao biết...Tao biết bây giờ việc quan trọng nhất là đỗ đại học...Nhưng... Tao ước...được thấy mày hạnh phúc...
-Ý mày là...
-Hoa! Hãy cho Thiện một cơ hội đi. Đó là người con trai rất tốt. Về mọi mặt...Mày thử thách bạn ấy đã quá lâu rồi...Tao tin...Thiện sẽ làm được...sẽ làm được...Những thứ..tao không thể làm...
Tao cảm thấy có gì đó hơi nghẹn ở cổ họng sau lời Nghi vừa nói..
-Mày...có tiếc không...Nghi?
Cậu ấy nhún vai. Trong giây phút ấy, tao phía sau không hề biết khuôn mặt của Nghi như thế nào. Tao chỉ nghe được nụ cười của cậu ấy hòa vào tiếng mưa rơi :
-Haha! Tiếc gì? Hoa pro này! Hoa khùng! Tao với mày là bạn thân mà. Bạn rất thân...Nhìn thấy mày có được hạnh phúc. Tất nhiên là...tao vui rồi! Haha...haha...
....
Lúc về nhà. Tao quyết định nhắn tin xin lỗi Thiện. Thiện rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên...tao chịu để mắt đến những việc mà nó đã làm. Thiện càng kinh ngạc hơn, khi những ngày tiếp theo. Tao luôn nở nụ cười lúc vô tình gặp nó trong trường. Và những dòng tin nhắn mà tao trả lời xuất hiện cho đến tận khuya...
...
Còn 2 ngày nữa...2 ngày nữa sẽ có kết quả từ EST.
Tối hôm ấy, Thiện hẹn tao đi ăn nhà hàng. Nó nói rằng nơi đấy bầu không khí cực kỳ lãng mạng.
Bọn tao hẹn nhau lúc 8h45.
8h, tao học xong. Bước ra ngoài vác chiếc balô trên vai.
Hôm nay bố vẫn chưa công tác về, mẹ cũng khuya mới tới nhà. Biết rằng nếu chạy ngược về nhà để tắm và trang điểm thì không kịp vì nhà tao rất xa. Nên tao quyết định mang theo đồ. Tao sẽ tắm ở trường luôn.
Nghi học lớp ở gần đấy. Nghi hứa sẽ chở tao đi gặp Thiện. Mặc dù bài EST đã nộp, nhưng Nghi phải ở lại trao đổi với thầy chủ nhiệm khá nhiều vấn đề.
Khuôn viên trường vắng lặng. Tao một mình dảo bước đến nhà vệ sinh. Nơi này đèn sáng trưng. Chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Tiến vào trong. Tao giật mình! Cái phòng kế bên phòng đầu tiên đang chốt lại. Học sinh đã về hết rồi cơ mà? Không lẽ có đứa nào đang bị đau bụng còn đang giải quyết sao?
Hôm nay, tâm trạng tao khá tốt, vui nữa là đằng khác. Tao tiến tới, gõ cửa. Không biết tại sao lúc đó tao vô duyên thật :
-Xin chào người anh em!
Không có tiếng ai trả lời. Tao bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Nhìn xung quanh căn nhà vệ sinh lạnh lẽo, dưới ánh đèn huỳnh quang sáng trắng. Tao xả nước ở bồn. Làm cho tay ướt một chút. Tao tò mò tiến lại gần cánh cửa đang khóa. Đặt tay lên, chùi chùi để thử nhìn vào trong xem thấy gì hay không.
Oái! Cái gì đen xì thế nhỉ? Đứa nào đang trong đó mà có tư thế lạ quá? Nó đang đứng à?
Thôi, không suy nghĩ nữa. Bây giờ đã 8h15. Tao phải nhanh chóng đi tắm để còn kịp.
Bước vào, tao chốt cửa lại. Bắt đầu xả nước. Thi thoảng, lúc nhắm mắt gội đầu. Tao có cảm giác như ai đó phía trên đang nhìn trộm mình. Nhưng sao thế được? Bờ tường cao đã ngăn lại, chỉ có bay lên, may ra mới nhìn qua khe hở được.
Trong lúc tắm. Vài phút, tao lại nghe thấy tiếng gõ lộc cộc lên tường. Khó chịu. Tao quát lên :
-Đi thì đi nhanh đi! Về nhà lẹ bố mẹ đang mong đấy!
Cuối cùng cũng xong. Tao mặc chiếc áo thun hồng và chiếc váy trắng vào. Đồ hôm nay tao cho vào bọc ni-lông.
-Cộc cộc...cộc!!
Tao giật mình vì âm thanh ấy. Bực mình, tao la lên :
-Bạn bị thần kinh à?
Không thấy trả lời. Tao tiếp tục lên tiếng :
-Mình không biết bạn là ai. Nhưng giả ma giả quỷ hù người khác chẳng có gì vui đâu!
-Két..két..
Tao sởn gáy. Âm thanh như móng tay người cà mạnh vào tường.
-Rốt cuộc bạn là ai???
Chợt, trong đầu tao hình tượng về âm thanh nãy giờ mình nghe thấy. Nó không đơn thuần là tiếng gõ hay tiếng cào cấu. Đó giống như một loại ký tự âm thanh gọi là Morse(Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin trong những năm 1870-1967).
Tao biết sử dụng và biết dịch loại mã này. Hồi trước tham gia các câu lạc bộ, tao đã được tiếp xúc với nó.
-Cộc...cộc...két..
-Này!! Bạn ơi! Bạn muốn nói gì đó với mình phải không??
-Két..két..cộc..
-Bạn tạo mã chầm chậm thôi. Mình mới dịch được. Bắt đầu đi bạn!
-Két..két..
-Bạn là ai???
Két
Két két két két két két
Cộc cộc
-Tôi? Phải chữ tôi không??
Cộc cộc cộc két cộc cộc két cộc
-Là...Là gì???
Két két cộc két....
-Chữ Q
Cộc cộc két...
-Chữ U?
Két cộc két két....
-Chữ Y?
Cộc két cộc...
-Dấu hỏi ...
-Tôi là...Quỷ???
…………………………
 
#15
proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-6.jpg&hash=9d2bbc4a7e6d86c1ec3a2fa77536737f


Ngày đông chí

Cộc két cộc...

-Dấu hỏi...

-Tôi là...Quỷ???

Quá sức sợ hãi. Mặt tím tái-Tao hét lên :

-Ááááááá!!!!!!

Âm thanh của tao vang khắp căn phòng. Vội đeo balô lên. Tao hùng hục kéo chốt cửa.

Cạch!!! Cạch!!!

Ôi mẹ ơi! Sao cái chốt cứng thế này??? Kéo mãi không ra???

Bất chợt, tao nghe thấy có tiếng động lạ. Tựa tiếng da người chà sát vào tường. Tao xoay lại nhìn.

Phía trên khe hở nối giữa hai phòng. Những ngón tay đen xì đang ngoe nguẩy, từ từ lần mò sang.

Không tin vào mắt mình nữa. Đây chẳng phải lần đầu tao gặp những thứ kinh dị. Nhưng lần này thì khác. Hình ảnh ấy quá rõ ràng!

Tao thét to như muốn đứt luôn thanh quản :

-Ááááááááá!!!!!!Chị Trúc Loannnnnn!!!! Xin tha cho emmmmmmmmm!!!!!

Bất ngờ, cái chốt tự động bật ra “Cạch!!!!”

Tao đưa chân lên. Đá thẳng vào cánh cửa.

Rầmmm!!!!

Cửa mở tung. Tao lao ra ngoài với tốc độ ánh sáng. Hình như tao làm rơi thứ gì đó ở lại thì phải??Thôi kệ! Chạy để bảo toàn mạng sống mới là việc tiên quyết lúc này!

Tao cứ cắm đầu cắm cổ, không dám quay lại nhìn phía sau.

Oạch!!!

Tao bị vấp cây bút bi đứa nào làm rơi trên sàn. Té sấp mặt. Đau chết mất thôi...chân tao không còn cử động được nữa..

Tao cố gắng bò lăn bò lết như con rắn giữa hành lang dài đằng đẵng...

-Hoa!!! Hoa!!! Mày bị sao vậy???

Nghi từ phía phòng thí nghiệm lật đật chạy tới. Nó đỡ tao dậy.

-Đừng Nghi ơi!!Đau lắm!!Aaa! Chân tao bị trật rồi...

-Mày mới tắm xong hả??Có chuyện gì??Ai làm mày ra nông nỗi này??

Chân tao rất đau. Điều ấy đã làm tao quên đi nỗi sợ. Và nhất là, có sự xuất hiện của Nghi lúc này, khiến tao cảm thấy an tâm hơn...Tao nghĩ..mình không nên kể cho Nghi nghe...Việc mà tao đã chứng kiến tận mắt ở căn nhà vệ sinh dãy C. Nghi có bệnh..tao không muốn làm Nghi sợ...

-À..ờ..tao không sao cả...Tao đi nhanh quá...Nên bị té thôi...

-Mày thật là...Chỉ vì sợ trễ hẹn hò, mà đi đứng không chịu nhìn gì hết! Chân bầm tím cả rồi kìa!

-Tao...tao ổn mà...Ui da!!

-Từ từ thôi Hoa!! Để tao dìu mày..

Tao bám chặt vào bắp tay Nghi.

-Sao hôm nay...mày không muốn cõng tao nữa?

Nghi nhìn tao. Nhìn lên mái tóc ngắn ngang vai. Đôi môi màu son hồng nhè nhẹ. Chiếc áo thun và chiếc váy trắng. Nghi cười nhợt nhạt :

-Hôm nay...mày...dễ thương lắm. Lần đầu tiên tao thấy mày chăm chút bản thân...

Tao cúi đầu xuống, không nói gì thêm nữa.

Nghi lấy xe. Cậu ấy chở tao đến nơi Thiện đang chờ...

-9h hơn rồi!!

-Đừng lo! Tao đang cố lái nhanh nè! Trên đường Nguyễn Thị Minh Khai phải không??

Tác phẩm bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa(facebook. com/huynhdaohoapham).

Nửa tiếng trôi qua. Cuối cùng, tao đã đến nơi.

-Mày vào với tao nha Nghi...chỗ này lạ...tao thấy ngại...

Nghi cùng tao tiến vào. Nhà hàng thật lộng lẫy với thiết kế kiểu Pháp. Hai bên là vài ba chiếc bàn sang trọng, trên đó có nến và hoa hồng tươi. Được ngăn cách bởi những hàng rào cây dây leo. Ánh đèn mờ làm không gian nơi này trở nên thật ma mị và...lãng mạn...

-Thiện ở đâu nhỉ...Có khi nào...tao đến trễ nên nó về rồi không?

Chợt, Nghi kéo tay tao nép qua bên hàng rào. Nó nói nhỏ :

-Mày nhìn kìa!

Tao đưa tầm mắt qua những đọn dây leo. Bất ngờ! Tao bất ngờ đến nỗi cứng đờ cả quai hàm.

Thiện đang vui vẻ nói cười. Còn gắp thức ăn cho cô gái bên cạnh. Chẳng ai khác...đấy chính là Thanh Nhã...

Thế giới quanh tao như sụp đổ.

-Mày sờ đầu tao đi Nghi...

-Hả?

-Để xem trên đầu tao đã mọc sừng chưa...

-Thật quá đáng...nó hẹn mày...sao bây giờ lại ngồi với Thanh Nhã! Để tao ra nói chuyện!

Tao kéo tay Nghi lại.

-Đừng...

-Tại sao?

-Tao hiểu rồi...tao chỉ là trò đùa của bọn họ mà thôi...tao muốn về...

-Nhưng...

-Chở tao về đi...

Những hạt mưa bay bay lất phất. Phố phường lặng yên. Chỉ còn vài chiếc xe trên đường. Gió vi vu thổi..

-Mày ổn không vậy? Hoa...?

Tao im lặng.

-Nếu mày buồn...Tao sẽ dẫn mày đi nhậu.

Tao đánh vào lưng Nghi.

-Mày bị bệnh...nhậu gì mà nhậu..

-Thì tao uống nước ngọt...Tao...tao không biết trong lòng mày đang thế nào nữa...Nhưng...tao muốn làm mày vui...

Tao nấc lên. Thời tiết lạnh làm tao bị sổ mũi.

-Mày khóc hả? Hoa pro...

-Đâu có! Tao..hic..

-Tối nay tao không cần phải về sớm. Gia đình quen cho tao ở lại trường nghiên cứu. Nên...tao đi với mày đến sáng cũng được.

-Không..mày phải ngủ đủ giấc và giữ gìn sức khỏe ...Tao chỉ cần...uống một chút bia thôi...Có lẽ, điều ấy sẽ làm tao thấy ổn hơn...

-Vậy để tao kiếm quán nhậu..

-Không cần...tao muốn được yên tĩnh...Mua vài lon bia...Ra bờ kè ngồi...Được không?

Nghi lắc đầu :

-Giờ khuya rồi...ngoài đấy vắng vẻ..tao sợ tụi mình sẽ gặp nguy hiểm..

-Kiếm góc nào sáng sáng ngồi. Khu của tao mà...Có gì điện thằng dân quân ra...Mà thôi, nếu mày sợ thì nhà ai nấy về...

Nghi thở dài :

-Được được...Tao luôn chiều theo ý mày mà, có bao giờ từ chối mày đâu...

-Hì...cảm ơn Nghi...bạn tốt..

“Lóc róc”

Nghi rót nước ngọt vào chiếc ly. Tao khui lon bia “Xì...”

-Dô một cái nào! Một hai ba!! Dô!!

Tao tuôn ừng ực như để nỗi buồn trôi ngược vào trong. Khung cảnh nơi bờ kè vẫn thế, chẳng gì thay đổi. Cây cột đèn tỏa ánh sáng cam đứng lặng yên. Dòng sông với làn nước đen ngầu, sóng đập vỗ bờ...Những bụi cỏ rung rinh trước ngọn gió hú, xay xát không gian tĩnh mịt...

Tao tựa lưng vào tấm bê-tông. Tiếp tục tuôn những giọt bia nhạt đắng...

-Mày buồn lắm phải không Hoa?

Tao cười :

-Chỉ một chút...chỉ là cảm thấy thất vọng vì đã nhìn lầm người...

-Có khi nào...Thanh Nhã...tạo ra một cái “bẫy”. Làm cho mày hiểu lầm Thiện không? Sao như thế được...Chính tao còn cảm nhận được...Thiện thật lòng với mày...

Tao bóp chặt lon bia.

-Không đâu...Mày thấy đó...Thanh Nhã mới là người hợp với Thiện. Một đứa như tao...hờ..học hành chẳng ra làm sao...Vẻ bề ngoài..tầm thường...Chỉ cần nhớ lại...Thiện mặc chiếc áo vest lịch lãm. Thanh Nhã trong bộ maxi như công chúa...Rồi tao nhìn bản thân mình...Bộ dạng của mình...Chẳng khác nào đứa đầu đường xó chợ...ực...tao cảm thấy hụt hẫng quá...

-Mày không được nói như vậy! Mày phải tôn trọng bản thân mình chứ! Mày có những thứ mà Thanh Nhã không bao giờ có!

-Là gì?

-Là tâm hồn biết đồng cảm...tuy hơi khó tính nhưng...đối xử rất tốt với bạn bè...

Tao bật cười :

-Từ ngày tao bước chân vào ngôi trường chuyên này. Tao mới nhận ra. Người ta chỉ quan tâm đến hình thức bên ngoài..Ực...Tiền trong túi mày bao nhiêu..Ực...gia thế mày như nào...Chẳng ai quan tâm đến con người bên trong của mày đâu.. Mày biết không...thuở còn bé...Bố mẹ từng nhốt tao trong nhà. Họ đánh tao khi tao cư xử thiếu chuẩn mực. Họ luôn muốn ép tao theo hình mẫu của cô giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học. Họ muốn tao phải lịch thiệp như một tiểu thư...Nhưng rồi, mày thấy đó...tao phải chuyển trường liên tục...cứ thấy có gì không ổn...họ lại chuyển tao đi. Để giờ đây, tao trở thành một đứa dở hơi...phải sống trong vỏ bọc nhút nhát và ngại bày tỏ quan điểm chính mình...

-Nhưng...cũng chính vì điều ấy...Mà tao mới được gặp mày.tại ngôi trường này....Hoa nhỉ?..

Tao cười :

-Hì...có lẽ tụi mình cũng có duyên. Một thằng học giỏi đến mức khó tin. Tao không ngờ tụi mình lại trở thành bạn và...thân như thế này.

-Cảm ơn Hoa...

-Vì điều gì?
 
#16
-Từ ngày mày xuất hiện...Cuộc sống của tao...như được tô lên nhiều màu mới..Không còn xám đen của học thuật nữa...Mày rất...hài hước...vui...và dễ thương...

-Hihi. Thằng này..hôm nay cũng biết sến súa à?..Ực..Mà nhắc chuyện về kỳ thi EST đi. Mọi thứ vẫn ổn chứ?

-Ổn. Tao đã nộp bài cho hội đồng hôm bữa rồi. Chiều mai...trường sẽ thông báo kết quả trước toàn học sinh.

-Nhanh quá! Nhưng...tao vẫn không hình dung được? Bài nghiên cứu của mày viết về cái gì vậy??

Nghi đặt ly nước ngọt xuống.

-Là máy phát hiện ra cơn đau tim. Tao trình bày rất rõ về cơ chế hoạt động. Lợi ích mang lại và nguyên lý máy phản hồi xung,...

-A! Thì ra là vậy! Tao còn tưởng mày đã chế tạo được nó rồi chứ?

-Không...Mày cũng biết, người Việt Nam rất thông minh. Nhưng chúng ta vẫn còn quá hạn chế về mặt cơ sở vật chất và trình độ chế tạo thiết bị. Vì vậy, những ý tưởng ngoài khả năng, muốn được triển khai và trở thành sự thật. Cần có sự hỗ trợ từ các quốc gia đi đầu về công nghệ. Đó cũng là một lý do...khiến tình trạng chảy máu chất xám luôn phiên diễn ra...Tao chỉ hy vọng...sau này..nếu tao được du học, tao sẽ về nước ngay khi đã hoàn thành chương trình..Tao mong mình có thể làm được gì đó..cho đất nước này..hoặc..cho những người bệnh tim như tao một cơ hội..được sống....

-Hì...Mày thật có tinh thần cầu tiến Nghi à...Tao khâm phục mày vô cùng...Dù trái tim mày không “hoàn chỉnh” như bao người...nhưng trái tim của mày...luôn đong đầy sự ấm áp....

-À...mà Nghi ơi! Trong quá trình nghiên cứu...Hay...dạo gần đây...có chuyện gì bất thường không?

-Sao mày lại hỏi như vậy?

-Tao...có linh cảm...chuyện chẳng lành...sắp xảy đến...

Nghi cầm ly nước trên tay, trầm ngâm suy nghĩ. Tao tiếp tục khui lon bia thứ 2.

Một hồi sau, cậu ấy đáp :

-Có! Tài khoản mail mà tao dùng liên lạc với thầy Dương dạo gần đây hơi..hơi lạ...

-Thật à? Nói rõ hơn xem!

-Đó là tài khoản mail không giới hạn dung lượng do nhà trường cấp. Tao dùng nó cả năm rồi. Mỗi lần gửi bài nhờ thầy xem xét. Tao đều gửi thông qua nó. Nhưng gần đây...có một số mail trong hộp thư đến..Ví dụ mail của facebook hoặc thông báo từ hội đồng EST...Tao vẫn chưa mở ra xem...đã thấy nó bị chuyển vào mục “Đã đọc”. Tao nghĩ đó chỉ là một lỗi. Nên cũng bỏ qua và thường xuyên kiểm tra kỹ hộp thư.

Trong đầu tao nổi lên nhiều sự hoài nghi. Tao buộc miệng hỏi :

-Ngoài mày ra. Còn ai biết pass của cái mail ấy không??

-Có! Nhã, Long và Thế. Bọn nó đều biết. Vì cả đám từng dùng chung mail ấy để thảo luận cùng thầy.

-Vậy...vậy có khi nào...???

-Tao nghĩ là không đâu. Bọn nó bây giờ tập trung ôn thi đại học. Thanh Nhã thì lên sóng truyền hình tham dự cuộc thi *****. Hơi đâu quan tâm đến cái này...Tao cũng tính đổi pass mấy lần rồi. Mà cứ bị cuốn theo việc làm bài, lại quên mất...Tao nghĩ..Không sao đâu. Bài tao cũng đã nộp rồi. Đừng lo.

Tao gật đầu. Chỉ mong mọi sự sẽ ổn...

Không gian bỗng trở nên im lặng lạ thường. Có tiếng vỗ cánh phành phạch của một con vật gì đấy ngày càng gần. Tao ngước lên nhìn cây cột điện sau lưng Nghi.

-Ôi má ơi! Nhìn kìa!!! Nghi!! Con cú heo bự quá!!!

Trên ngọn đèn. Con vật có bộ lông trắng xám, khuôn mặt dị hợm như mặt người đang đậu lên. Nó liên tục phát ra tiếng kêu đầy ám ảnh. Phá vỡ không gian yên tĩnh nơi bọn tao đang ngồi...

“Éc...éc....éc....”

Tao chợt nhớ lại lời thằng dân quân từng nói. Loài chim này kêu lên là điểm báo của cái chết. Nó lại còn đang rất gần Nghi. Không! Tao nhất định không thể để điều đó xảy ra! Tuy bia đã ngấm vào, khiến tao chóng mặt. Nhưng tao vẫn đủ tỉnh táo để chộp lấy một hòn đá to dưới đất. Chân còn đau, tao vẫn cố rướn người, vung tay ném thẳng lên, xua đuổi con vật ấy...

-Cút!!!Cút đi!!!

Con cú heo sải cánh. Âm thanh của nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút...

Nghi thở dài :

-Mày làm như thế để làm gì?

-Tao...tao không muốn...

-Con người...sống hay chết đều có số cả rồi Hoa à..Tao cũng chỉ như ngọn đèn trước gió..

-Mày là ngọn đèn thì tao sẽ là bình khí oxi! Ực...tao sẽ duy trì sự cháy cho mày...Nếu..ngọn lửa ấy không đủ mãnh liệt...ực..Tao sẽ là Methane(CH4) làm ngọn lửa luôn có màu của bình yên...là màu xanh da trời...Còn mày muốn bùng nổ...Tao sẽ là Kali Nitrat KNO3...

-Haha! Hoa pro...

Nghi cười ồ lên...Nhưng chỉ một chút. Cậu ấy lại cúi đầu xuống, đôi mắt chứa đầy nỗi sầu.

-Hoa này...Nếu một ngày nào đó...tao không còn trên đời nữa...Mày..có nhớ về tao không...?

Tao ném thật mạnh lon bia vừa uống xong xuống đất.

-Đừng có nói những điều vớ vẩn đó!!!Nghi!!!Mày sẽ cực kỳ thành công!!Mày sẽ đoạt giải thưởng danh giá của Au***council!!!Mày sẽ được du học!!Sẽ ra trường và kiếm thật nhiều tiền! Mày sẽ trở thành một con người vĩ đại như Albert Einstein, Nikola Tesla,...Tao cấm!!Tao cấm mày có những suy nghĩ tiêu cực!! Tao sẽ giận mày mãi mãi...Nếu như mày..rời xa tao!!!

Tao thở liên tục vì phải thét to như vậy..Nhìn vào khóe mắt Nghi, tao biết Nghi như muốn khóc. Nhưng cậu ấy vẫn cố kìm nén.

-Tao hứa với mày Nghi à...Dù có chuyện gì xảy ra. Tao sẽ vẫn luôn bên cạnh mày. Khi mày thành công, cho dù mày chảnh, cho dù mày lãng quên con dở hơi này đi nữa. Tao vẫn coi mày là người bạn tốt nhất. Tao...tao sẽ cố gắng trao dồi môn ngữ văn. Tao sẽ viết lên một câu truyện. Về cuộc đời mày, về những ngày tháng mà chúng ta đã được khóc, được cười bên nhau. Để người đời hiểu, mày đã vất vả như thế nào và...mày là con người..tốt..như thế nào...

Nghi im lặng chẳng nói gì. Cậu ấy cho tay vào chiếc balô. Lấy ra một...cây son..Tao hết sức bất ngờ.

-Gì đẹp vậy???

-Hì hì...Hoa à...Tao tính tặng cho mày lâu rồi...Nhưng chưa có lý do..Xem như..hôm nay là ngày kỷ niệm tình bạn 1 năm 3 tháng của tụi mình..

Tao xúc động quá. Sặc bia luôn. Tao ho ằng ặc, mắt nước tự dưng cũng chảy ra.

-Cái này như handmade...Mày tự làm hả???

-Phải...Hy vọng mày sẽ thích nó...

Tao mừng rỡ cầm lấy. Ngắm nghía cây son.

-Tao không ngờ ngoài giỏi vật lý. Mày còn khéo tay và...lãng mạn như vậy!!! Cảm ơn!!Cảm ơn Nghi...

Tao cũng muốn tặng gì đó cho Nghi. Tao đưa tay vào ngăn chứa bình nước của balô. Tao lục lọi.

-Ủa đâu rồi...??

-Mày tìm gì thế?

-Nhành hoa dã yên thảo..Hồi sáng tao có đem theo. Chắc bị héo..rơi mất tiêu rồi..Xin lỗi...tao không có gì tặng mày hết...

-Sao phải tặng quà cho tao?

Nhìn vào mắt Nghi. Môi tao mấp máy :

-Vì tao muốn thấy mày cười...

-Hì...Hoa à..Chắc mày cũng say rồi...Tao đưa mày về nhé.

-Nhưng tao muốn thấy mày cười cơ..đừng có trầm xuống như vậy!!..

Nghi nhìn qua ngó lại. Gần đấy có một bụi hoa dại màu trắng. Nghi ngắt một bông. Cậu ấy tiến lại gần tao, cài lên mái tóc.

-Gì vậy?

-Mày rất thích hoa đúng chứ? Mày biết đây là hoa gì không?

-Xuyến chi?

-Hì...Giỏi lắm Hoa pro..Tao cũng thích “hoa”...Hoa xuyến chi...Không biết sau này...rồi sẽ ra sao. Nhưng mỗi lần nhìn thấy xuyến chi. Hãy nghĩ về tao nhé..Khi hoa xuyến chi nở trắng cánh đồng. Nghĩa là lúc ấy...tao đang cười và hạnh phúc...

.....
 
#17
proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-7.jpg&hash=4d45e3b5ef27ae8c8940735bcc45795a

Phần 8 : Vĩnh biệt Văn Nghi

-Không được hứa suông! Mày phải móc ngoéo..!
-Ừm...
........
11h đêm, tao về nhà trong tình trạng say mèm. Dường như mẹ lại bận công việc, trao đổi và ngủ lại nhà dì gần cơ quan như mọi khi.
Leo lên chiếc giường êm trong căn phòng hiu quạnh. Tao nhìn vào điện thoại quen thuộc luôn để chế độ rung. Ồ! Rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Chí Thiện. Những dòng tin nhắn thật...“ngây ngô”.
“Hoa ơi. Bắt máy đi mà”
“Hoa ơi..9h rồi, sao Hoa chưa tới nữa...”
“Đã 10h rồi đó Hoa...Có chuyện gì vậy...Thiện lo quá.”
“Hoa ơi. Hoa đâu rồi..bắt máy đi..”
Tao vứt điện thoại lên bàn.
-Giả dối!!!
Rốt cuộc thì nó muốn mình phải gắn lên đầu bao nhiêu chiếc sừng nữa? Nó tưởng mình không biết chuyện gì sao? Thật nực cười...
Tao trùm chăn lại, tắt máy lạnh. Cơn say nhanh chóng đưa tao vào giấc ngủ...
....
Đó là hình ảnh sân trường vào lúc trời tối. Các lớp học đều bật đèn, nhưng trong đó hoàn toàn trống trơn, không một bóng người. Tao chạy lang thang ngơ ngác nhìn. Tại sao mình lại ở đây? Khu D!!
Chợt, có tiếng rất nhiều người la ó trong không gian : “Đừng!!! Đừng nhảy xuống!!! Đừng.”
Tao đưa đầu lên nhìn. Trên lầu 4, có một cô nữ sinh mặc áo dài đang leo lên thành chắn hành lang.
Tao vẫn chưa kịp định thần thì cô ấy đã nhảy xuống. Cô ấy rơi tự do. Tóc và tà áo bay phất phơ trong gió..Mọi thứ xảy ra chỉ trong tích tắc..
-Cốpppp!!!Rầmmmm!!!
-Ôi trời...trời ơi...
Xác cô ấy nằm ngay kế chân tao chỉ vài bước. Người sấp xuống, tóc tai rũ rượi. Máu từ cái đầu bị móp bắt đầu rỉ ra từng dòng đỏ ngầu đặc quánh.
Tao bước đến gần.
-Bạn ơi...bạn...bạn còn sống không vậy...???
-Tất nhiên là còn!
Cái đầu đang sấp xuống bất ngờ xoay 180 độ. Tóc che phủ một nửa, khuôn mặt với chiếc mũi nát bét, lồi cả hàm răng ra ngoài đang nở một nụ cười..
-Cảm ơn vì món quà...Chúng ta là bạn! Là bạn!! Là bạn!!!
Tao vùn người bỏ chạy. Nhưng cánh tay lạnh ngắt, đầy vết xay xát của người con gái ấy, nắm chặt chân tao lại.
-Là bạn!!! Là bạn!!!
Khônggggggggg!!!!!Áááááááá!!!
....
Tao trừng to mắt...thở hồng hộc như chưa bao giờ được thở. Mồ hôi ướt đầm đìa vầng trán. Chuyện gì vừa xảy ra??Đây là đâu?? Góc phòng của mình?? Hả?
Thì ra chỉ là một cơn ác mộng.. Ôi..Thật khủng khiếp...
Tao leo xuống giường. Lại gần bàn học, cầm chai nước lên uống ừng ực.
Căn phòng với một màu xanh thẫm lạnh lẽo. Tao nhìn vào đồng hồ. Mấy giờ rồi nhỉ? 3h sáng, còn sớm quá. Phải ngủ tiếp thôi.
Mà khoan đã...Tao nhìn kế bên chiếc đồng hồ, quyển sách thuật trừ tà đang được mở ra. Cũng lâu rồi mình chưa đọc nó.
Tao bỗng nhớ lại..Quyển sách từng đề cập đến việc quỷ cố liên lạc với thế giới loài người. Chúng mạnh nhất vào 3h sáng, nguyên nhân chúng ta giật mình dậy vào giấc này. Đa phần chính là do quỷ kêu gọi..vì một nguyên nhân nào đó...
Rùng mình...Tao đóng quyển sách lại. Nhảy lên giường. Quấn chăn chặt hết cả người như con nhộng. Gấu bông và gối ôm thì đặt xung quanh làm bức tường thành bảo vệ. Điều này khiến tao cảm thấy an toàn hơn giữa căn nhà rộng rinh mỗi khi không có bố mẹ.
Tao nằm trằn trọc, thao thức lăn qua lăn lại...
Cuối cùng. Trời cũng sáng...
Tác phẩm bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa(facebook. com/huynhdaohoapham).
Tao thay đồ chuẩn bị cho ngày mới cắp sách đến trường. Ngồi bên chiếc gương, tao chải tóc. Cầm thỏi son của Nghi lên. Tô nhẹ vào đôi môi. Màu thật đẹp...Đó không chỉ là một cây son. Đó là tấm lòng..là tình bạn chân thành mà Nghi đã dành cho tao.
Nhìn vào lịch. Ngày 2*/1*/2015. Chắc rằng hôm nay sẽ là ngày tuyệt vời nhất đối với Nghi. Tao luôn có một niềm tin, Nghi sẽ đoạt giải thưởng danh giá EST. Cây tâm huyết mà cậu ấy bỏ công vun trồng đã đến lúc thu lại quả chín..Mỗi năm cứ đến ngày này, Nghi sẽ phải khao trà sữa cho tao, như lời cậu ta đã hứa...
.....
Bước vào sân trường. Điều đầu tiên đập vào mắt tao là Long, Thế và con hot girl sinh học đang cười nói cùng nhau. Bọn chúng ngồi ở ghế đá. Vừa thấy tao đi ngang thì bọn chúng giải tán. Ủa? Sao thế nhỉ? Chẳng phải bình thường bắt gặp tao, bọn chúng đều lườm liếc và có thái độ rất hung hăng à?
Hay là...Bọn chúng đang mưu tính điều gì đấy mà sợ người khác nghe được?
Đi đến gần lớp, tao thấy Nghi, Huyền và Tú dẹo đứng ở ngoài đang trò chuyện.
-Hé lô má Hoa..Đỡ buồn chưa...??
-Mày nghĩ sao vậy? Tao là Hoa pro. Dăm ba chuyện tình cảm vớ vẩn sao làm tao buồn được.
-Í hihi...Má Hoa thiệt là xạo...cún..nghe đâu hôm qua còn khóc thút thít mà..
-Im đi. Tao bóp cổ mày đó..
-Nghi! Nghi ơi!
-Sao? Hoa nói đi?
 
#18
Tao thủ thỉ vào tai Nghi :
-Cẩn thận..dù có chuyện gì xảy ra..Cũng không được xúc động mạnh! Nghe chưa..! Phải giữa gìn sức khỏe . Kết quả có thế nào. Tao cũng sẽ để dành tiền cho mày đi...du học. Đừng..
-Haha. Mày lại thành bà cụ non hay lo xa và nói chuyện trên trời rồi. Nhìn mày tươi tỉnh hơn hôm qua. Còn giỡn nữa. Tao mừng lắm. Chiều cả đám mình đi ăn nhé.
Tiếng chuông báo hiệu vào giờ học vang lên. Đứa nào về lớp nấy. Nhìn bóng Nghi dần xa khuất. Tao thầm nghĩ : “Liệu...đây có phải lần cuối cùng..Tao được nói những lời quan tâm mày không Nghi”...
Ngày học tập tưởng chừng trôi rất chậm. Nhưng sao hôm nay, tao bỗng thấy thời gian qua nhanh quá.
Những chiếc lá cuối cùng trên cành phượng hoàng đỏ đã rụng. Lá bay là đà rồi rơi nhẹ lên hàng ghế đá. Lòng tao buồn miên man với vô vàn tâm sự...
Buổi chiều định mệnh cũng đã đến. Thầy **** triệu tập học sinh toàn khối lên hội trường thông báo kết quả cuộc thi EST. Mọi học sinh đều hào hứng, họ không thể tin học sinh trường mình đã đậu, đã cạnh tranh thành công với biết bao đề tài trên cả nước. Họ muốn được thấy người giỏi nhất của ngôi trường này. Họ muốn xem đấy là động lực để cố gắng. Rồi đây danh tiếng trường sẽ phất lên như diều gặp gió. Họ sẽ rất tự hào khi được là học sinh ở đây.
Tao ngồi kế Huyền. Nghi đang phía xa xa bên lớp chuyên lý.
Thật sự, tao còn hồi hợp và run hơn Nghi lúc này. Tao chợt phát hiện ra một điểm lạ..rất lạ...Tao từng tham gia một số cuộc thi hóa học cấp thành phố. Mỗi khi có kết quả, giáo viên sẽ gọi điện hoặc báo ngay cho thí sinh đậu, trước khi mà công bố trước toàn trường. Tại sao, cuộc thi này, Nghi vẫn chưa biết kết quả nếu người đậu là cậu ấy?? Hay là Nghi đã biết mình đậu rồi nhưng không muốn nói. Để tạo sự bí mật cho tao và lũ bạn phải bất ngờ??
Tao hoang mang nhìn xung quanh hội trường đầy tiếng ồn ào. Tao chợt nhớ về giấc mơ mình từng thấy khi ngủ gật ngay tại chiếc ghế này, cách đây hơn một năm trước. Hình ảnh cô nữ sinh mặc áo dài trắng với nụ cười man dại, nhìn thẳng về phía Nghi. Điều đấy có ý nghĩa gì? Khi chính giờ phút này, Nghi cũng đang ngồi ngay tại vị trí trong mơ tao thấy?
-Ê Huyền!! Trường mình có đồng phục tụi mình đang mặc từ lúc nào??
-À..ờ..Hình như mới 4-5 năm gì à.. Trước đây là mặc áo dài. Công nhận. Giờ đỡ ghê, chỉ phải mặc áo dài vào thứ 2. Ngày nào cũng khoác cái đó lên, chắc tao chết vì nóng..
Vậy là đúng rồi...Người mình thường thấy trong ác mộng với tà áo trắng...Không ai khác...Là Trúc Loan...Cô gái đã chết hơn 10 năm về trước! Một lý do nào đó đã khiến cô ấy liên tục báo mộng cho mình..
Tao sựt nhớ đến lời nguyền con bạn đang ngồi kế bên từng kể. Đó là bất cứ ai thành công trong công trình nghiên cứu đều phải chết.
Tầm chừng trước năm 2004 là vụ nhảy lầu của Trúc Loan. Đầu năm 2006 là vụ uống acetylsalicylic acid quá liều của chị Bích Tuyền sau khi đoạt giải EST mùa đầu tiên. Năm 2009 là vụ tai nạn giao thông của anh Minh Trọng sau khi anh ấy đoạt giải Tài năng sáng chế trẻ. Năm 2012 là vụ nổ chết tại phòng khi đang điều chế với diêm tiêu của chị Ngọc Thúy sau khi đoạt giải Ameri*****Target..
Tất cả sự kiện ấy đều thể hiện sự linh ứng của lời nguyền đang đi theo một quy tắc. Phải chăng? 1 nữ, lại 1 nam rồi lại 1 nữ rồi lại...1nam???
Điều đáng chú ý hơn nữa đó là cột mốc diễn ra lời nguyền. Năm 2006, 2009, 2012. Đều cách nhau 3 năm? Số 3...?? Thức dậy lúc 3h sáng?? Liệu... Lời nguyền đấy có vẫn đang ngấm ngầm thực hiện chu kỳ của nó? Nếu quả thực là thế...Thì lời nguyền sẽ chuẩn bị rơi vào 1 người nam và vào năm 2015??? Ôi không!!! Văn Nghi!!!
....
-Thầy xin được công bố với các em. Người tài năng nhất, thông minh nhất ngôi trường này. Đã đoạt giải thưởng danh giá EST. Vượt qua hàng chục ngôi trường chuyên trong cả nước, hàng vạn thí sinh. Không ai khác...đó là...
Hệ hô hấp trong người tao như ngưng hoạt động. Người tao sững ra, hai màng nhĩ căng phồng. Quả tim đập thình thịch như muốn nhảy xổ ra ngoài. Tao lẩm bẩm trong miệng “Đừng...đừng nói nữa mà...đừng...”
-Không ai khác. Đó chính là người vừa lên sóng truyền hình trong chương trình *******.
Tao há hốc miệng nhìn về phía Nghi. Khuôn mặt cậu ấy dần trắng bệch, đồng tử đang giãn ra hết cỡ...
-Chính là cô gái đến từ lớp chuyên sinh. Đỗ Thị Thanh Nhã. Cùng 2 cộng sự Trần Quang Thế và Trương Gia Long!!! Chúc mừng các em đã hoàn thành xuất sắc kỳ thi EST suốt một năm trời nghiên cứu không ngơi nghỉ!!!
Cả hội trường hò hét âm ỉ, tiếng vỗ tay lấn áp hết mọi sự vật.
Tao chưa kịp hiểu cái quái gỡ gì đang diễn ra. Huyền đã sôi máu, đứng bật dậy, nó hét vang :
-Thầy đọc nhầm tên rồi!!!!!! Phải là Văn Nghi lớp 12 chuyên Lýyyyyyy!!!!!!
Ánh mắt cả hội trường đổ dồn về phía Huyền. Nhưng lập tức sau đó là về phía lớp Nghi.
Nghi có chuyện rồi! Mọi người vây kín chỗ Nghi. Tao vội vàng vứt balô qua một bên. Bất chấp mọi người, tao xô đẩy và lao tới...
Đám đông chen lấn quá kinh khủng. Tao không thể nhìn rõ điều gì đang xảy ra với Nghi.
Rướn người lên.
Tao đã thấy.
Tao đã thấy rồi...
Hình ảnh ấy, làm nước mắt tao cuộn chảy như thác đổ...
Giữa đám đông. Là cậu học trò với bộ áo trắng, chiếc ca-vát tím. Đang nằm thoi thóp, quằn quại. Bấu chặt bàn tay vào lồng ngực. Đôi mắt ấy...đang trợn trắng lên, hàm răng nghiến chặt vì đau đớn cùng cực.
Tao thét to :
-Khônggggggggggg!!!!!
....
Thầy Dương lập tức chen vào. Đẩy đám học sinh hiếu kỳ qua một bên. Thầy la thất thanh :
-Tất cả không có phận sự!!! Tránh ra!!!!
Thầy vác Nghi trên vai. Cậu ấy đang bất tỉnh...hay còn đang đau đớn...mà sau đôi mắt Nghi không thể nhắm lại...tay chân Nghi cứng đờ thế kia...
Thầy Dương tiếp tục la lên :
-Gọi cấp cứu!!! Gọi cấp cứu!!!
.....
Gần 1 tiếng sau.
Tao, Huyền và Tú dẹo đã theo xe tới cổng bệnh viện Chợ Rẫy.
Nhìn Nghi nằm bất động trên chiếc băng ca. Xung quanh đầy y bác sĩ. Lòng tao quặn thắt như muốn chết đi.
Tao vẫn cố gắng chạy theo băng ca, vịn vào thành. Nước mắt tràn mi, chảy ra không ngớt :
-Nghi ơi!!! Nghi!!! Mày tỉnh lại đi!!!Tỉnh lại nhìn tao đi Nghi!!!Mày đừng có làm sao nha Nghi!!! Mày còn nhớ lời hứa của tụi mình không vậy!!!Nghi ơi!! Đừng mà...
Đừng mà...
Đừng...mà...
Đừng bỏ...Hoa mà...
Tao quỵ xuống, bất lực nhìn theo chiếc băng ca dần khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu. Những giọt nước mắt vẫn rơi lã chã lên sàn.
Thầy Dương đỡ tao dậy..
-Em bình tĩnh..Nghi sẽ..sẽ không sao đâu mà..
Quá xúc động. Tao đánh vào ngực thầy :
-Tại sao vậy hả?? Tại sao??? Thầy là đồ nói dối!!!
Huyền và Tú dẹo cản tao lại. Bọn nó cũng khóc ước cả mắt.
4 người ngồi trên băng ghế trước phòng cấp cứu. Chẳng ai nói gì. Chỉ có tiếng nấc và tiếng thút thít vang lên từng hồi.
Tao cầm cành hoa dã yên thảo trên tay...”tao còn chưa tặng cho mày mà..đừng có chuyện gì..Nghi ơi...”
8h06 phút tối ngày 2*/1*/2015.
Ánh đèn trong phòng cấp cứu khu A bệnh viện Chợ Rẫy chợp tắt.
Bác sĩ bước ra ngoài. Ông ấy khẽ nói :
-Ai là người nhà của cậu học sinh này...
4 người đều dơ tay lên. Huyền chạy đến, nắm vào vạt áo của bác sỹ :
-Nghi...Nghi...nó sao rồi hả chú..Nó..nó tỉnh rồi phải không???
-Chia buồn cùng mọi người..cậu bé..đã..
Không qua khỏi...
 
#19
Phần 9 : Đêm dài lắm mộng

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-8.jpg&hash=ff416e8595f01361703c4a3367a7ecb3


Đó là ai thế nhỉ? Người con gái trong bộ áo dài trắng đang ở cuối dãy hành lang.
Chắc chắn rồi, là chị Trúc Loan! Không còn nhầm lẫn vào đâu nữa! Tao chạy ào tới, người nhẹ tênh như đang bay.
-Tại sao!!! Tại sao chị lại giết bạn của em!!! Đồ ác độc!! Đồ quỷ máu lạnh!!
Người con gái ấy không xoay đầu lại. Tiếng hồi đáp vang vọng khắp đất trời :
-Chúng ta là bạn! Là bạn!
Tao thét lên :
-Tôi không bao giờ làm bạn với quỷ!! Đồ xấu xa!!
Người ấy từ từ xoay đầu lại. Khóe mắt sâu không thấy tròng trắng, từ trong ấy những dòng máu đỏ ào ào chảy ra.
-Là bạn!! Là bạn!!!
Khôngggggg!!!!!
.....
Khôngggggg!!!
....
Hoa!! Hoa ơi!!! Con sao vậy??? Hoa ơi!!!! Là mẹ đây!!! Hoa!!!
Tao trừng to mắt. Thở hồng hộc..
Căn phòng với 4 góc tường trắng. Kế bên có vài chiếc giường bệnh nhân. Mẹ đang ngồi kế bên, khuôn mặt mẹ đầy lo lắng :
-Con sao rồi??? Thấy ổn hơn chưa?? Con gái...
Mẹ vén tóc tao qua hai bên cho gọn gàng rồi lau những giọt mồ hôi trên trán.
-Đây là...đâu vậy mẹ?
-Đây là bệnh viện. Con bị ngất xỉu do sốc mạnh...Có người gọi, nên mẹ từ cơ quan, lật đật chạy vào...
-Bố đâu...bố công tác về chưa hả mẹ?
-Chưa...
Tao nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường. 3h15 phút sáng? Những thứ mình thấy đều là ác mộng? Tất cả đều chỉ là ác mộng?? Nghi thì sao???
-Mẹ!!!Mẹ ơi!!! Nghi đâu rồi??? Nghi!! Bạn thân của con!!
Mẹ vuốt tóc tao, mẹ khẽ nói :
-Cậu ấy đã đi rồi...
Cái cảm giác vỡ òa trong lòng tao lại trỗi dậy một lần nữa. Tao thả lỏng người xuống giường.
Bịch!
-Con sao vậy Hoa...đừng xỉu nữa nha!..Hoa ơi..
Tao nằm nghiêng về một bên, lấy chiếc gối chụp lên đầu.
-Con không tin! Mọi thứ chỉ là ác mộng thôi!! Con không tin!! Không tin...
Mẹ ngồi gần lại, nắm lấy cánh tay tao, mẹ xoa...
-Con gái à...Mẹ biết rất khó..rất khó để chịu đựng cái cảm giác này...cảm giác mất đi một người bạn thân...một người đã có nhiều vị trí quan trọng trong lòng..
Nước mắt lại chảy nữa rồi. Tao vẫn cố chấp chẳng chịu tin đây là sự thật...
-Thời niên thiếu...Mẹ cũng có một cô bạn thân. Đó là người mà mẹ nghĩ sẽ không bao giờ chia cắt..Nhưng rồi một ngày, cô ấy bị chết đuối. Lòng mẹ đã đau rất nhiều..Mẹ nghĩ mình chẳng thể vượt qua cảm giác ấy...Nhưng rồi...mẹ đã vượt qua...Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất..chữa lành những vết thương lòng. Hy vọng con sẽ làm được..đây chưa phải là ngày buồn nhất cuộc đời đâu...
Tao khóc ướt hết cả tấm trải giường. Nằm sát qua một bên, tao nói không thành tiếng :
-Mẹ ngủ đi...con ổn mà...con không sao đâu...
-Chừng nào khỏe thì mình về nhà nhé...Mẹ sẽ xin trường cho con được nghỉ học vài ngày...để ổn định lại tinh thần...
Tác phẩm bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa(facebook .com/Huynhdaohoapham).
9h sáng.
Tao và mẹ về nhà.
Suốt cả ngày tao nằm khóc trong phòng. Chẳng ăn uống hay học hành gì nỗi nữa. Giờ chỉ có bật phim hài thật to. Cố lắng nghe những điều vui vẻ với hy vọng nguôi ngoai được phần nào...
Không biết Huyền và Tú dẹo sao rồi. Tao vẫn chưa liên lạc với bọn nó. Vì nếu cầm vào điện thoại, nhìn nick của Nghi. Cơn đau trong tao sẽ tiếp tục trỗi dậy...cảm giác đó tồi tệ lắm...thật sự rất khủng khiếp...
2h chiều. Mẹ gõ cửa phòng :
-Hoa ơi!!! Thằng dân quân kiếm con ở ngoài cổng kìa!
-Mẹ nói nó về đi! Con không muốn gặp ai bây giờ hết!
-Nó nói trả nợ cho con đó!
-Mẹ lấy dùm con đi!
-À ờ..nó nói muốn chở con đi chơi!
Trời ơi là trời. Mệt thật. Thằng dân quân làm gì rãnh tới mức đó. Tao thừa hiểu mẹ muốn tao ra ngoài hít thở không khí. Sợ tao cứ một mình rồi nghĩ quẩn...
Thôi thì vì mẹ vậy. Tình cảm mẹ dành lúc nào cũng dạt dào. Không nên phụ lòng mẹ...
...
-Bác Hoa!!! Bác Hoa pro!!! Sao nhìn bác xác xơ vậy??? Chuyện gì đã xảy ra???
Thằng dân quân xấu xí phải phát hoảng vì bộ dạng thảm hại của tao lúc này. Tóc bù xù, rũ rượi như con ma nữ. Môi nhợt nhạt và nhất là đôi mắt thâm quầng sưng to vì khóc quá nhiều.
-Tiền đâu đưa đây!
-Bác Hoa cho em biết có chuyện gì đi! Rồi em trả. Có phải vì em trả nợ trễ quá nên bác Hoa không có tiền ăn uống không??
-Thằng này...Mày...mày không đọc báo hôm nay sao...?
-Có chứ. Bữa nào mà em chẳng ra cafe với ông Cường Gà tổ trưởng, ngồi đọc báo với ổng.
Đúng rồi nhỉ. Ông Cường gà rất thích phân tích tin tức với thằng dân quân xấu xí. Bài quảng cáo đi nữa, họ cũng ngồi chém gió thành bão.. Chuyện Nghi mất...đột ngột và nóng như vậy, lại còn ở một ngôi trường chuyên đứng đầu thành phố. Không lẽ? Cánh nhà báo lại không đưa vào trang nhất??
-Mày chở tao ra chỗ sạp báo nhà bà Tư đi!!
-Hả? Để làm gì?
-Đừng hỏi nhiều nữa! Lẹ lẹ coi!
-Bác Hoa tính để bộ dạng vậy mà ra đường đó hả??
-Kệ! nhanh lên!
....
Tao kiểm tra từ tạp chí đến các tờ báo lớn, nhỏ được xuất bản hôm nay bày trên chiếc kệ.
Thật quái lạ? Chẳng có tin tức gì nói về vụ Nghi đã mất cả?
Người tao lúc này cứ bay bổng, không biết mình đang sống ở đời thực hay trong mơ.
-Con tìm gì đó Hoa?-Bà Tư bước tới.
-Tư ơi! Hôm nay Tư có đọc được tin gì liên quan tới...À..ờ..một người bị đột tử chết...vì bệnh tim không?
Tao chẳng đủ dũng khí để nhắc đến tên cậu ấy và kể lại chi tiết cho mọi người nghe. Điều ấy sẽ làm tao đau lắm..
-Để Tư nhớ coi. Hình như là không.
Tao trừng mắt nhìn xuống đất.
 
#20
Tao đã hiểu rồi. Có thể tin tức đã bị bưng bít. Bàn tay đen lại một lần nữa che mờ đi sự thật. Nhưng tại sao lại phải làm như thế? Hay là chính con bé Thanh Nhã và 2 đứa cộng sự đã dùng thế lực của gia đình chúng. Che đậy dấu vết để không ai hoài nghi về cái chết bất đắc kỳ tử của Nghi mà vào cuộc. Có thể, nhà trường cũng đã đóng góp một phần trong việc làm này. Không để lộ thông tin ra ngoài, nhằm giữ uy tín tránh bị ảnh hưởng...Vậy thì cái chết của Nghi sẽ bị chôn vùi cùng tháng năm sao? Một con người tài giỏi dành cả tuổi trẻ cho học thuật!!?
Ấm ức đến run người, tao đạp chân xuống đất :
-Thật là bất công mà!!! Bọn khốn nạn!!...
Biết phải làm gì để giành lại công bằng cho Nghi đây? Khi mà cái thế lực ấy có sức mạnh quá lớn. Còn một đứa nhỏ nhoi như mình, hai bàn tay trắng thì làm được gì...
-Bác Hoa hình như không ổn hả? Mắt bác....Sao..đỏ hoe...vậy?
Tao xoay lưng tránh né thằng dân quân xấu xí. Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt luôn luôn sẵn sàng ứ ra bất cứ lúc nào trong khoảng thời gian tồi tệ này.
-Con gì bay vào mắt bác hả? Để em thổi cho. Nào...ngoan nào...phù..phù..
Tao đẩy thằng dân quân ra.
-Không sao đâu trời ơi! Đừng thổi nữa! Mày đánh răng chưa vậy??
-Tất nhiên chưa. 2 ngày em đánh một lần để tiết kiệm nước mà.
-Được được rồi. Chở tao đi..
-Đi đâu?
-Đâu cũng được...tao chưa muốn về nhà bây giờ.
Nhìn vào bộ dạng của tao, thằng dân quân ít nhiều cũng đoán được tao đang có chuyện buồn. Lần này nhìn tao còn tàn tạ hơn lúc anh sinh viên tao thích bị chết lúc hè(đọc truyện Sinh Ly Tử Biệt-Search tên truyện + tên Phạm Đào Hoa). Nên thằng dân quân đoán ra ngay. Nhưng nó là người ít hỏi nhiều nếu tao chẳng mở lời. Vì vậy, thằng dân quân không biết làm gì ngoài cách giúp tao vui vẻ lên...
Nó vừa chạy lạng lách với tốc độ bàn thờ. Vừa nẹt bô ầm ầm phố phường. Nó nghĩ điều đó sẽ làm tao thôi im lặng, chịu la lên, đánh nó hoặc chửi bới lung tung vì sợ. Nhưng....Với tao việc chết đi lúc này cũng chẳng là gì nữa...
-Lấy tiền mày nợ mua thùng bia ra bờ kè nhậu đi. Khỏi trả tao.
Thằng dân quân nẹt bô : uỳnh..!! uỳnh..!!
-Bác Hoa nói gì? Được đó! Bác Hoa thật hào phóng!! Nhưng hai đứa thì hơi buồn. Để em rủ thêm mấy thằng đệ nha!
-Thôi...đệ mày đông quá. Có thùng bia, lấy đâu tao uống nữa?
-Em chỉ rủ mấy thằng chí cốt và bác Hoa quen thôi. Yên tâm đi.

Trong nắng chiều nhạt nhòa. Tao dựa lưng vào tấm bê-tông, sầu đời cầm lon bia trên tay. Bia đắng trên môi, còn tao đắng trong lòng. Ngắm nhìn dòng sông lấp lánh từng giọt nắng vàng, lăn tăn, lăn tăn...
Thằng dân quân xấu xí và vài thằng đệ của nó phía sau, toàn lũ xăm trổ đầy mình, tóc nhuộm đủ màu...Cứ nói chuyện um xùm, khói thuốc nhả phì phào...Nhưng ồn ào như vậy, cũng đỡ buồn hơn..
Nhìn về phía gốc cây cột đèn lặng yên. Mới hôm trước hai đứa còn hứa hẹn đủ điều. Mà hôm nay cậu ấy đã đi mất rồi...
Tao lại tiếp tục uống và lại tiếp tục khóc, ướt đẫm cả bờ mi..
-Đại ca. Đại ca! Sao bác Hoa khóc vậy? Bác Hoa bị điểm thấp hả hay thất tình?
-Tao cũng không biết. Hoa ơi! Cứ khóc cho lòng nhẹ vơi đi bác! Khi nào muốn về thì nói, em chở bác về.

Chợt, nhìn về phía con đường xa xa, khuất sau những bụi cỏ cao. Có bóng ai đó trông quen lắm dần xuất hiện
Là Tú dẹo??
Nó đang lái xe đạp điện chở đứa nào phía sau nữa thì phải? Ủa? Ai vậy ta??
-Má Hoa!!! Chời ơi..chời ơi!! Sao lại ra nông nỗi này!!!
Tú dẹo chạy lại giật lấy lon bia tao đang cầm :
-Đừng uống nữa! Nhìn người ngợm, tóc tai kìa! Má Hoa mà cứ như vậy. Sao Nghi nhắm mắt được...
-Sao mày biết tao ở đây?
-Qua nhà kiếm hỏng thấy. Thì chắc chắn má Hoa tới chỗ này rồi.
-À..Ủa hôm nay...mày có đi học hả...? Nhìn mày...không đến nổi nào..Ờ..Mà cũng đúng, mày và Nghi đâu có chơi thân với nhau nhiều bằng tao đâu. Sao mày hiểu được nỗi đau tao đang mang chứ! Đưa lon bia lại đây!!
Tú dẹo nhăn mặt :
-Má Hoa!!! Ai nói tui không đau hả! Người ta khóc quá trời quá đất luôn đó! Nhưng như má thì được gì? Nghi có sống lại đâu??..đồ con bánh bèo!!
-Mà Huyền đâu?
-Nó cũng nghỉ học như má vậy đó.
-Ủa. Còn bạn kia là ai??
Cô bé tao chưa từng gặp đang đứng cạnh chiếc xe đạp điện. Đó là một cô bé rất xinh trong bộ áo đồng phục chung trường. Vẻ đẹp giản dị, trẻ trung chứ không như con Thanh Nhã kinh tởm, điệu bộ. Dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc xõa ra hơi ngã vàng màu nắng hạ. Làn da trắng tươi. Ôi! Ước gì mình được một góc của bạn ấy.
-Đây là Quỳnh. Hồi trước học chung lớp 10 với tui á. Nhưng lên 11 bạn đó chuyển lớp. Nên giờ đang học 12 chuyên toán. Bậc thầy toán học đó nha.
Quỳnh bước lại gần tao. Nó nở nụ cười rất đáng yêu.
-Chào Hoa. Thật vui khi được làm quen bạn. Nghe nói, bạn giỏi hóa lắm.
Thằng dân quân xấu xí không biết đã mò tới sau lưng tao từ lúc nào. Nó thỏ thẻ :
-Trời ơi..Xinh quá bác Hoa ơi...Em...em đã cảm thấy trái tim mình rung động lần nữa rồi...Bác Hoa giúp em làm quen bé này đi..
Tao lườm thằng dân quân.
-À..Chào Quỳnh..Chắc bạn nghe lầm, mình học cũng bình thường thôi...Mà Tú..sao mày dẫn bạn này theo vậy...?
-Nói cho má Hoa biết nè. Quỳnh là một thám tử nghiệp dư chuyên phá các vụ án trong trường, như trộm tài sản nè, đánh lộn nè,...! Hơi bị nổi tiếng đó nha! Má Hoa đúng là lạc hậu.
Tao trầm trồ nhìn cô bé dễ thương ấy.
-Vậy...có phải...ý mày là...
Quỳnh cười :
-Đúng như bạn nghĩ rồi đó. Mình cũng có mặt tại hội trường hôm qua. Thấy chuyện này quá nhiều uẩn khúc. Lại là một người...hâm mộ tài năng của Nghi. Nên mình muốn...giúp sức đòi lại công bằng cho cậu ấy..
Tú dẹo tiếp lời :
-Hồi sáng á. Tui với Quỳnh liều mạng tới gặp thầy ****. Thái độ của ổng không hiểu sao hung hãn lắm. Ổng nói là trường làm gì có chuyện nhầm lẫn. Kết quả là của hội đồng Aus****council chấm chứ đâu phải nhà trường.
-Rồi mày...mày có hỏi về bài Nghi nộp không?? Bài Nghi nộp là gửi thẳng vào mail của Aus****council đó! Sao bị ai sửa lại được!?
-Tui không biết nhiều. Má Hoa biết gì thì kể cho tui với Quỳnh nghe đi...
Tao bóp lon bia, trầm ngâm suy nghĩ. Lát sau, tao bắt đầu diễn giải toàn bộ sự việc.
-Như ai cũng biết, 3 đứa, Thanh Nhã, Thế và Long đã rút khỏi kỳ thi EST từ lâu. Sao có chuyện bọn chúng tự hoàn chỉnh một bài nghiên cứu và gửi Aus****council được, lại còn có đề tài trùng với đề tài Nghi làm. Chỉ có thể là lợi dụng việc sử dụng chung mail. Nghi chủ quan không đổi pass, nên vô tình tạo ra cơ hội cho chúng thường xuyên mò vào xem trộm bài trao đổi với thầy Dương. Từ đó, bọn chúng nảy sinh dã tâm, âm thầm làm một bài khác và...có thể, chúng nhờ sự giúp sức của các học sinh chuyên lý có năng lực. Hoàn thành bài trước Nghi và nộp vào mail của Aus****council. Khi Nghi xong và gửi thì đã muộn màng...Bài cậu ấy bị bác bỏ vì trùng nội dung...Một bài nghiên cứu quá xuất sắc. Của một con người dành biết bao tâm huyết...Cuối cùng chỉ là dã tràng xe cát Biển Đông...
Tú dẹo và Quỳnh sững sờ sau khi biết hết mọi chuyện. Nhìn mặt hai đứa đỏ như mận.
Thằng dân quân xấu xí cũng nghe được. Nó như nổi điên lên, nó đứng bật dậy :
-Má nó! Để em đi giết 3 con cẩu tặc đó!!!
Tao dơ tay :
-Thế lực của bọn chúng rất đáng sợ...Chúng ta không thể đối đầu dễ dàng được...
-Em cũng có thế lực mà bác Hoa! Em sẽ kêu gọi hết đàn em giang hồ, từ phụ hồ đến ghi đề, xách mã tấu tới nhà hỏi thăm từng đứa! Đừng có cản em!!! Anh em đâu!!!
-Dạ dạ!! Đại ca!!! Chơi khô máu nó!!!
-Cho em xin địa chỉ cái nhẹ đi! Nhà tụi nó sẽ sáng nhất đêm nay!!
Tao đứng dậy, cầm lon bia dơ cao.
-Không được manh động như vậy! Mày vô tù rồi ai chở tao đi học. Nhậu tiếp đi! Hết cách rồi! Bó tay rồi!! Chẳng thể làm được gì bọn nó đâu! Cuộc đời này lúc nào cũng chỉ toàn là bất công...Uống đi!!!
Tao tuôn lon bia ừng ực.
Quỳnh bước lại gần. Cô bé đặt tay lên vai tao. Giọng nói thật đanh thép :
-Này Hoa pro! Hãy tin ở mình. Mình sẽ giúp các bạn tìm ra bằng chứng. Chỉ cần có bằng chứng xác thực, nhất định chúng ta sẽ có thể đưa vụ việc ra ánh sáng. Trả lại công bằng cho Văn Nghi.
Thằng dân quân xấu xí chìa miệng vào, hơi thở nó toàn mùi bia :
-Hè hè...Anh sẽ giúp em cô gái xinh đẹp. Quỳnh thám tử..hehe...
................................................
 
#21
Em xin được nhắc lại. Truyện NGUYỀN RỦA HỌC THUẬT là một tác phẩm truyện. Mang yếu tố chủ quan bất đồng chính kiến. KHÔNG XÚC PHẠM BẤT KỲ CÁ NHÂN, CƠ QUAN TỔ CHỨC NÀO. Nếu đọc giả khơi màu vụ tương tự EM SẴN SÀNG BLOCK! HƠN HẾT, EM SẼ XÓA TẤT CẢ BÀI VIẾT KHI NHẬN ĐƯỢC YÊU CẦU. VÀ XIN LÀM ƠN ĐỪNG TẤN CÔNG FACEBOOK CỦA EM NỮA. EM CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI VIẾT NHỮNG TÁC PHẨM TRUYỆN MÀ THÔI.

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-9.jpg&hash=72912becb0742f412d8d799c872ab1e3


Phần 10 : Thủ tiêu bằng mọi giá

Tao một mình đứng giữa hội trường. Đôi chân dẫm lên tấm thảm đỏ, xung quanh làn khói huyền ảo màu tím đục bay là đà. Chẳng có ai ở đây hết...
Mà hình như...
Là có!
Phía sau lớp màn khói lờ mờ...Là...
Văn Nghi!!!
Nghi ngồi trên ghế, cầm quyển sách trên tay, cậu ấy đang đọc rất chăm chú.
Nghi ơi! Ôi mừng quá!!! Nghi vẫn còn sống!!! Aaaa!!!
Tao vỡ òa hạnh phúc ào ào chạy tới. Nhưng thật quái lạ, càng chạy, càng bị đẩy lùi ra sau. Mệt đứt hơi. Tao dừng lại, miệng vẫn gào to :
-Nghi ơi!!! Đừng bỏ tao mà!!! Tao nhớ mày lắm!!
Dường như cậu ta không nghe thấy những gì tao nói. Nghi vẫn cắm đầu vào quyển sách. Ơ...mà sách gì thế nhỉ? Trông quen quen..?
Bất ngờ, Nghi ngã lăn xuống đất. Cậu ấy bắt đầu co giật và nghiến răng ư ử. Đó là những hình ảnh quá khủng khiếp, nó ám ảnh tao mỗi ngày, mỗi đêm, trong từng giờ từng phút,...Tao không biết làm gì ngoài khụy xuống, khóc nức nở.
-Nghi ơi..xin lỗi...Giá như tao nhận ra quy tắc của lời nguyền sớm hơn...Tao đã có thể ngăn mày lại...Nghi ơi..lỗi tại tao...tại tao...
Bỗng, cái giọng nói của cô gái nào đó lại vang lên. Không ai khác, là chị Trúc Loan.
-Chúng ta là bạn!!! Là bạn!!!
Người con gái trong bộ áo dài trắng. Khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, đang đứng bên cái xác Nghi đã bất động.
Tao thét lên :
-Tại sao chị lại giết bạn em!!!?? Cậu ấy là người tốt!! Đồ quỷ xấu xa!! Sao chị không giết những kẻ đã ăn cắp ý tưởng người khác. Mà lại giết người tâm huyết vì học thuật! Đồ không biết phải trái! Chết đi!!!
Tao gắng sức lao tới. Nhưng chạy được vài bước, lại bị quay về vị trí ban đầu...
Cô gái mà tao luôn nghĩ là Trúc Loan bấy giờ cầm một thứ gì đó trên tay. Không rõ là gì nhưng nó đang bốc cháy mãnh liệt.
-Là bạn!!!! Là bạn!!! Là bạn với một đứa ngu xuẩn!!!
Cô gái ấy đưa cánh tay xuống. Thật đáng sợ. Nó dài đến chạm đất. Những ngón tay đang bấu từ từ vào da đầu Nghi. Tao trừng to mắt.
-Đừng!!! Đừng làm hại Nghi nữa!!! Đừng!!! Khôngggggg!!!!
-----------------------------------------
Lại một cơn ác mộng. Lại là 3h sáng.
Tao thẩn thờ nhìn căng phòng quạnh vắng. Hôm nay đã là ngày thứ 4 kể từ thời điểm Nghi mất. Tao vẫn chưa đủ dũng khí để đến nhà Nghi, thắp cho cậu ấy một nén hương. Có lẽ tao nên đi học trở lại. Bài vở vẫn đang chờ và nhất là để xem tình hình đã diễn biến như thế nào...
Ngôi trường vẫn thế. Hoa sứ đỏ nở rộp trời. Vài chiếc lá bay phất phơ, rơi nhẹ lên mái tóc tao. Đám học sinh đang ngồi tụm ba tụm bảy ôn bài nơi ghế đá. Bình yên thật sự...bình yên đến lạ...
Tao còn nghĩ, mọi thứ vừa qua chỉ như một cơn ác mộng. Cái chết của Nghi nhẹ như làn gió cuối đông. Nó không làm thay đổi bất cứ điều gì xung quanh, ngoài cảm xúc ở trong lòng tao lúc này...
Chán nãn tới hành lang để vào lớp. Đi qua một đám học sinh. Chợt, tao nghe loáng thoáng được gì đó...
-Hôm qua bọn mày có lên mạng không? Biết chuyện gì chưa?
-Ý mày là bài viết nặc danh trên trang confession của trường hả?
-Đúng rồi! Mới đăng lên có nửa tiếng đã bị gỡ xuống!
-Không biết bài đó đúng sự thật không nữa?
-Tao rất hâm mộ chị Nhã. Anh Nghi tao cũng hâm mộ lắm luôn.
-Ừ! Tao cũng vậy đó. Thấy anh Nghi chết...Đau lòng thật dù chẳng quen biết gì. Nếu đúng chị Nhã là người như vậy. Cuộc đời này còn biết tin vào ai...
Tao ngớ người không hiểu chuyện gì. Tao chỉ mới ngưng lên mạng vài hôm mà thành người tối cổ rồi sao? Theo lời bọn này nói. Tao cũng đoán được đã có người ẩn danh gửi gì đó lên trang của trường. Đó là nơi dành cho học sinh giải bày tâm sự với nhau hoặc góp ý thẳng thừng về một giáo viên nào đó mà không sợ lộ thông tin cá nhân. Người quản lí trang này là những cựu học sinh của trường. Có lẽ họ không đọc kỹ nên kiểm duyệt bài. Sau đó thì bị một sức ép nào đó nên phải xóa đi...
Bỗng nhiên, tao thấy trong lòng nở lên một chút hy vọng. Dù bàn tay đen có cố che đậy. Chỉ cần có vài người biết thì chắc chắn họ sẽ truyện miệng và càng nhiều người biết. Vụ án này sẽ sớm được đưa ra xét xử, mọi người sẽ ủng hộ và can thiệp giúp rửa oan cho Nghi.
Tao chạy vào lớp. Chắc chắn người viết bài confession là Huyền rồi. Chỉ nó và tao biết rõ nhất diễn biến thật sự của vụ án này.
Nhưng...Huyền đâu nhỉ? Ghế kế bên tao trống trơn. Bình thường nó đi học sớm lắm mà, lúc nào cũng vào trước tao. Hay là...Nó vẫn chưa đi học lại? Ừ...Mà cũng đúng...Nó và Nghi thân với nhau như thế. Cái chết đột ngột của Nghi, chắc hẳn đã khiến nó suy sụp hơn tao rất nhiều.
Tác phẩm bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa (Facebook .com/huynhdaohoapham)
Giờ ra chơi. Tao, Tú dẹo và Quỳnh ngồi ở ghế đá sân sau. Nơi ít ai qua lại.
-Tui còn tưởng má Hoa là người viết cái bài bốc phốt đó. Câu văn thì lủng củng, còn viết teencode nữa. Trẻ trâu không chịu nổi.
-Ê! Tính ra là tao ít nhắn tin với mày lắm luôn đó! Sao mày biết tao viết kiểu gì?
-Nhìn điểm môn văn là thừa hiểu rồi má ơi. Í hí hí.
Quỳnh cầm ly trà sữa trên tay, cô bé hạ giọng :
-Cuối cùng thì Hoa cũng đi học lại. Quỳnh nghĩ ra việc tiếp theo mình cần làm rồi.
-Quỳnh nói thử xem.
-Tầm trưa, tụi mình hãy lên phòng thí nghiệm tìm thầy Dương. Hoa là người biết nhiều và rõ nhất về công trình nghiên cứu của Nghi. Thử coi thầy Dương sẽ giải thích thế nào. Rồi tụi mình tính tiếp.
........
-Thầy hiểu. Thầy hiểu. Thầy cũng rất đau lòng vì sự ra đi của một cậu học trò tài năng như vậy.
Thầy Dương thở dài nhìn ra ngoài. Căn phòng thí nghiệm lạnh lẽo, tiếng quạt máy ù ù..
-Thầy vẫn nhớ những ngày. Làm việc cùng Nghi tại nơi này. Sáng, trưa, chiều, thậm chí tới tận khuya. Cậu bé luôn cần cù, rất biết lắng nghe, chịu khó và kiên trì. Haizzz...
Tú dẹo lên tiếng :
-Vậy tại sao...thầy không ra làm chứng ạ...Nghi sẽ rất thất vọng về thầy đó...u huhu...
Thầy Dương xoay mặt lại. Giọng thầy chứa đầy sự chua xót :
-Các em nghĩ thầy chịu ngồi im nhìn Nghi ra đi oan uổng sao???Mấy ngày qua! Thầy liên tục lựa lời nói với thầy ****. Nhưng ông ấy không nghe! Ông ấy nói thầy đang xuyên tạc sự thật! Nếu thầy còn tiếp tục nhắc hoặc nói việc này cho ai. Thầy sẽ bị đình chỉ công tác! Thậm chí là sự an toàn của người thân thầy...sẽ không được đảm bảo...
Thầy Dương cúi đầu xuống. Ông ấy tháo cặp kính ra, lau đi những giọt nước trên khóe mắt.
-Thầy xin lỗi các em...Thầy xin lỗi Nghi...Thầy chỉ là một người bình thường...Một người đưa đò..Không!.Một người nhận tiền và làm trọn trách nhiệm truyền tải tri thức..Thầy không thể can dự quá nhiều thứ ngoài khả năng của thầy...Thầy còn vợ, còn con gái gần vào mẫu giáo..mong các em...hiểu cho..
3 đứa thất vọng nhìn nhau.
Bọn tao rời khỏi phòng thí nghiệm với cõi lòng trống rỗng. Phải làm sao bây giờ? Bàn tay đen đã và đang bịt chặt mọi dấu vết. Chúng không ngại trừ khử bất kỳ ai để giữ cái bí mật nhơ nhuốc của chúng.
Lòng đứa nào cũng rối ren. Bọn tao đi dọc dãy hành lang giữa trời trưa ngập nắng. Tao vô tình bắt gặp...
-Hoa...lâu quá không thấy Hoa...
Là Thiện.
Nó nhìn tao với ánh mắt phản phất nỗi buồn. Nó từ từ tiến lại gần.
Nhưng lúc này, tao chẳng còn màng tới chuyện tình cảm nữa. Tao chỉ có một lý tưởng duy nhất là đòi lại công bằng cho Nghi. Tránh né ánh mắt ấy, tao nép người một bên, tao bước qua Thiện như cả hai chẳng hề quen biết.
-Thiện đã gọi cho Hoa rất nhiều. Nhắn cho Hoa cả trăm tin nhắn. Thiện biết Hoa rất buồn vì việc Nghi mất. Nhưng tại sao, Hoa lại không cho Thiện cơ hội được bên cạnh quan tâm, làm chỗ dựa...Mà lại hững hờ với Thiện như vậy? Thiện còn nghĩ...chúng ta đã thành một đôi...
Tú dẹo giữ tay tao lại.
-Má Hoa...Đừng tránh né nữa, nói rõ luôn đi. Thiện tốt như thế mà. Sao má Hoa không chịu cho người ta cơ hội???
Tao xoay nửa đầu lại, cười nhếch môi :
-Những người như cậu chỉ khiến tôi kinh tởm. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Về với cô bé hot girl sinh học của cậu đi! Và đừng bao giờ làm phiền tôi nữa. Tôi chẳng có gì để các người lợi dụng đâu!
Thiện, Tú dẹo, Quỳnh đều ngơ ngác như họ chẳng hiểu tao đang nói gì. Quỳnh lên tiếng :
-Sao Hoa nói thế? Quỳnh tưởng Thiện không liên quan đến chuyện này. Ai cũng biết trong trường mình. Phe của Thiện luôn đối chọi với phe bọn Thế, Long và lũ côn đồ lớp thường mà??
Tao quay hẳn người lại :
-Mọi người mắc lừa kẻ hai mặt này rồi! Bên ngoài luôn tỏ ra hoàn hảo, thanh cao. Nhưng bên trong chỉ toàn dã tâm, dối trá! Chẳng khác con hot girl sinh học là mấy! Chính tôi đã thấy 2 người ăn uống, vui vẻ cùng nhau ngay tại nhà hàng mà cậu hẹn gặp tôi trước hôm Nghi mất!
Thiện bối rối.
-Thì...thì ra...Hoa đã đến sao?...Nghe...Nghe Thiện giải thích đã!!!
-Đừng giải thích nữa! Tôi không còn tin những gì mà cậu nói, từ giờ và về sau!
Tao bước đi một cách dứt khoát, không ngoái đầu nhìn lại. Thiện đuổi theo, nhưng Tú dẹo ngăn cậu ấy. Tú dẹo biết tao đang nóng như cục lửa, dù có nói gì cũng chỉ như giấy đốt thành tro. Tú dẹo ở lại nghe Thiện giải thích, nó dự rằng, khi biết hết câu chuyện, sẽ lựa lời nói lại với tao sau...
...........................................................................
 
#22
Tao và Quỳnh đi ngang qua dãy lớp khối 11. Vừa đi vừa trao đổi về hóa học, tao cũng ngán khi cứ vắt óc suy nghĩ kế sách đối phó với Thanh Nhã lắm rồi. Chợt, bọn tao lại nghe loáng thoáng, vài đám học sinh gần đấy đang bàn về chuyện Nghi bị Thanh Nhã ăn cắp ý tưởng.
Quỳnh nhìn tao :
-Có lẽ bài viết trên trang confession đang dần được biết đến. Đây là một động thái tốt cho cuộc đấu tranh của chúng ta.
-Quỳnh có ý tưởng gì để nhanh chóng lan truyền tin tức này không? Càng nhiều người biết. Chúng ta càng dễ giành được sự đồng thuận!
-Để Quỳnh nghĩ xem...Nếu đăng lên mạng...Chúng ta sẽ bị rơi vào tầm ngắm của bọn chúng. Rất dễ gặp nguy hiểm...Thầy Dương còn bị đe dọa...Huống hồ gì là những ngọn cỏ nhỏ bé như chúng ta...
Quỳnh im lặng, suy tư. Tao đưa mắt nhìn cô bé ấy. Thật sự, tao cảm thấy rất may mắn khi có sự xuất hiện của Quỳnh trong thời điểm này. Cô bé vừa xinh xinh, vừa thông minh và quyết đoán. Về phần tao, một đứa vẫn còn trong cơn sầu bi, đầu óc đã ít nhiều mất đi phần nào đó sự minh mẫn...thật khó để nghĩ phải làm gì tiếp theo.
-Hoa pro! Quỳnh có cách rồi! Giờ ra về, tụi mình cúp học luyện thi một bữa. Tụi mình sẽ gặp nhau ở lầu 2 tiệm net Stamy bên hẻm đối diện trung tâm Anh ngữ nhé. Chỗ đó ít gặp phải người quen lắm.
-Hả? Để làm gì? Đánh Liên Minh hả?
Nhìn thấy bóng bọn Thanh Nhã phía xa xa. Quỳnh vội rời khỏi, Quỳnh dặn :
-Cẩn thận tai vách mạch rừng!! Gặp Tú dẹo thì nói nó biết địa điểm luôn nha!
.............
Một ngày học tập cũng chóng qua đi. Bữa giờ không học hành gì cả, giờ lại phải vùi đầu vào để theo kịp người ta, khiến tao mệt mỏi vô cùng. Tao vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút cho tỉnh táo.
Vừa bước ra, thì tao bị cản lại...
-Chào Hoa. Bạn là tác giả của cái confession hôm qua, đúng không?
Tao hoảng hốt. Thôi chết, oan gia ngõ hẹp. Thanh Nhã và đám “cận vệ” của nó đã bao vây hết khu vực trước nhà vệ sinh.
-Mình...mình không biết. Mấy ngày qua, mình đâu có lên mạng..Cho..cho mình về nhé...mình có việc...
Tao run lẩy bẩy nép người luồng qua đám Thanh Nhã. Con bóng hung dữ từng muốn rạch mặt tao, cản lại :
-Tưởng bọn chị là con nít hả? Bọn chị biết rõ đứa nào chơi thân với thằng Nghi nha cưng! Để chị xé xác mày ra coi mày còn già mồm tới cỡ nào!
Thanh Nhã xoay người lại. Đôi mắt con bé ấy sắt bén như dao. Nó cười phì :
-Từ từ thôi. Đừng làm bạn ấy sợ. Này Hoa, bạn thích cái này không?
Thanh Nhã lấy từ trong chiếc ví Gucci ra một xấp tiền 500 nghìn. Tao trưng trưng mắt, tao dần hiểu dụng ý của nó.
-Số tiền này sẽ thuộc về bạn. Nếu bạn chịu im miệng và đi theo làm “đầy tớ” cho bọn mình. Mình luôn muốn có một đứa giỏi hóa như bạn. Giúp các em của mình làm bài tập và hơn hết, mọi thứ giải quyết êm đẹp, không ai phải...đổ máu!
Nhìn xấp tiền mà lòng tao cay xé như hàng trăm trái ớt đang xát vào. Những lời Thanh Nhã, à không! Con ác quỷ đang đứng trước mặt vừa nói đã chứng minh. Nó chính là kẻ ăn cắp bài của Nghi và lo sợ mọi chuyện sẽ bại lộ. Người tao phừng phừng nóng lên như lửa ở Hỏa Diệm Sơn. Bất chấp tất cả, tao gào to :
-Đồ lũ khốn nạn!!! Quân ăn cắp chất xám, công lao của người khác trắng trợn! Những đồng tiền dơ bẩn đó hãy lấy mà mua những đứa tán tận lương tâm và cùng nó sống ở cái vinh quang nhục nhã cho tới già đi!!! Tao có chết cũng không bao giờ chung đường với bọn mày!!! Tao có thành ma đi nữa cũng vùi bọn mày xuống tận đáy Địa Ngục!!!
Thanh Nhã tròn xoe mắt, nó bật cười. Nó đưa cọc tiền cho thằng hung tợn kế bên. Rồi bước từng bước, tiến lại gần tao :
-Rượu mời không uống. Mà lại muốn uống rượu phạt. Tất cả, cũng chỉ vì bạn muốn chuốc lấy mà thôi.
Thanh Nhã đưa cao tay lên. Nó tán thẳng vào mặt tao.
Chááááátt!!!!
Tao té xuống đất, đầu đập vào cây cột.
Đau quá. Không ngờ nhìn tiểu thư, mềm mỏng mà nó lại có đòn đánh mạnh như vậy.
Chưa kịp hoàn hồn.
Đám Thanh Nhã đã vây kín tao, bọn chúng bóp ngón tay nghe răn rắc...

-Dừng lại!!! Không được làm hại Hoa!!
 
#23
Ai thế nhỉ??
Ôi cứu tinh!!
Không biết Thiện từ đâu đột ngột xuất hiện. Cậu ấy đẩy mạnh đám côn đồ xung quanh ra. Chẳng đứa nào dám phản kháng lại.
Thiện vội đặt tay lên vai, từ từ đỡ tao dậy. Cậu ấy nghiến chặt răng, căm tức nhìn Thanh Nhã.
-Thiện! Không như anh nghĩ đâu!! Bạn Hoa...Bạn ấy...bạn ấy...bôi nhọ em trên mạng! Em...em không kiềm chế được..nên mới...
Vẻ bề ngoài lạnh lùng, đáng sợ như ác quỷ lúc nãy, phút chốc đã trở thành thiên thần với giọng nói nhỏ nhẹ. Thanh Nhã lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng. Khiến tao càng thêm ghê sợ nó.
-Dù Hoa có làm gì! Em cũng không có quyền đánh Hoa! Hoa là người anh thương! Em quên rồi hả??!!?
Thiện mặc kệ những lời giải thích từ mồm miệng giả tạo của Thanh Nhã. Cậu ấy chẳng quan tâm đến sự hiện diện của đám côn đồ xung quanh. Thiện cầm tay tao, dắt tao một mạch ra khỏi chỗ ấy.
Ôi! Tạ ơn trời. Suýt nữa thì tao lại một lần nữa bầm giập như hồi trước...
-Hoa có sao không? Trời ơi...Khuôn mặt trắng trẻo dễ thương của Hoa bị in dấu tay đỏ lét rồi...Để Thiện mua dầu, thoa cho Hoa nhé..
-Sao...hai người bằng tuổi. Mà gọi nhau bằng “anh”, “em”???
Thiện cười :
-Thì Thiện và Thanh Nhã là anh em mà.
-Cái gì????
-À à...chỉ là anh em họ. Mà thuộc dạng bà con xa đó Hoa.
-Vậy...vậy...hai người..đi ăn chung??
-Hì hì...Cái nhà hàng đó là của chú Thanh Nhã. Con bé hay tới đó ăn tối. Tình cờ gặp nên Thiện và nó ngồi nói chuyện một chút thôi...Hoa...Hoa hiểu lầm...Thiện với Nhã...có gì với nhau hả??
Mặt tao sượng ngắt. Hố thật chứ. Tao quay mặt đi chỗ khác cho bớt “quê”. Vậy mà tao hiểu lầm Thiện suốt mấy ngày liền...
-Hí hí...Hoa đừng nói là Hoa ghen nha. Thiện luôn thật lòng với Hoa mà.
-Ghen gì mà ghen. Vớ vẩn! Mà sao cậu xuất hiện đúng lúc vậy?
-Hì...dễ hiểu thôi. Vì Thiện luôn dõi theo Hoa. Dù Hoa lúc nào cũng vô tâm, xua đuổi. Nhưng Thiện chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc..
-Sến quá...! Ừm...Vậy cậu đã nghe hết những gì Thanh Nhã nói rồi đúng không??
-À...ờ..Lúc Thiện tới là thấy Hoa bị nó đánh đó. Chứ chưa nghe được gì. Có chuyện gì hả?? Nói Thiện nghe được không!??
Tao lườm Thiện. Quay mặt bỏ đi.
-Đúng là xạo. Vậy mà nói luôn dõi theo.
-Ê! Thiệt mà!! Ủa?? Hoa đi đâu đó!? Hoa không học luyện thi hả?
-Tôi có việc rồi!
-Nhưng...Thiện chưa thoa dầu cho Hoa nữa!
-Ở yên đó đi! Đừng có đi theo tôi!
(Đây là phần dài nhất truyện. Đừng tiếc một like và một comment nha. Đó sẽ là động lực để Hoa viết tiếp).
Cả buổi tối hôm ấy. Tao, Tú dẹo và Quỳnh ngồi trong tiệm net. 3 đứa cùng nhau soạn một bài tố cáo tội ác của Thanh Nhã đã gây ra cho Nghi.
Theo kế hoạch mà Quỳnh chỉ đạo. Bọn tao sẽ hoàn thành bài thật chỉnh chu và in cái này ra, phát tán khắp trường.
8h tối. Sau những cố gắng miệt mài của 3 đứa ngu ngữ văn. Bọn tao đã có thể đem bài đến tiệm in ấn.
Cầm trên tay là 300 bảng. Tao, Tú dẹo và Quỳnh đập tay đồng lòng. Mỗi đứa sẽ giữ 100 bảng và chịu trách nhiệm đi phát tán. Tuy nhiên, mọi thứ phải thật cẩn trọng, không được để ai phát hiện nguồn gốc của những “lá truyền tin” này.
......
Một ngày nữa ở ngôi trường chuyên lại bắt đầu.
Hôm nay Quỳnh sẽ là người bắt đầu chiến dịch này. Cô bé đến trường từ sớm. Đem 50 tờ đi khắp nơi. Quỳnh lén cho vào hộc bàn của khối lớp 10. Rồi dán trong nhà vệ sinh, đặt dưới gốc cây, bờ tường,...
Tao với Tú dẹo cũng sẽ làm việc này. Nhưng vào những ngày tiếp theo. Mục đích chủ yếu là tiết kiệm tiền in ấn và ngưng lại đúng lúc khi có nguy hiểm xảy ra.
Nhưng chính tao cũng không thể ngờ. Nguy hiểm lại đến sớm hơn dự tính...
-------------------------------
Hôm nay tao lại buồn và mệt trong người. Nên không học luyện thi.
Khi Mặt Trời đứng ở lưng chừng những cành cây và con đường. Cũng là lúc thằng dân quân xấu xí đến đón tao trong nắng chiều.
-Ê. Chở tao qua nhà con bạn đi. Hôm nay nó vẫn chưa đi học. Liên lạc cũng không thấy hồi âm...
-Huyền đó hả bác Hoa? Có...có khi nào...nó bị giết bịt đầu mối rồi không??
Nhìn dòng người nườm nượp, tao cảm thấy lo lắng.
-Hy vọng Huyền không có chuyện gì...Tao chỉ sợ...lời mày nói thành sự thật..Bọn nó sẽ không từ mọi thủ đoạn cho tới khi đạt được thứ bọn nó muốn...
-Ê!! Mày rẽ đi đâu vậy? Sao vô cái ngõ vắng hoe này??
-Đi đường tắt cho nhanh bác Hoa ơi...Sắp hết tiền đổ xăng rồi..Bác thương thì cho em con số. Để em khô máu lần cuối...
-Trời ơi! Mày có biết khoảng thời gian này rất nguy hiểm không? Đi vào những nơi vắng thế này. Lỡ bị gì biết kêu ai??
-Đừng lo. Khu Bình Thạnh này anh em của em khắp nơi. Với lại em còn đang mặc áo dân quân nữa. “Không nể thầy cũng nể cà sa” chớ..
Thằng dân quân vừa nói xong.
Bất ngờ!
Có một chiếc ô tô ép sát bọn tao.
Thằng dân quân bẻ lái không kịp. Xe lảo đảo. Hai đứa té xuống đường.
Chiếc ô tô dừng lại. Thằng dân quân bực mình la lên :
-Lái xe kiểu gì vậy thằng l*??? Muốn lên phường hả???
Cánh cửa ô tô bật ra. Từ trong đấy 4 người mặc áo đen nhảy xổ ra ngoài. Trên tay họ cầm gậy bóng chày và kiếm Nhật.
Họ đen kính đen, khuôn mặt ai cũng lạnh như tiền, lù lù lao tới.
Tao đã đoán ra được đây là người của ai. Thuê cả xã hội đen luôn sao?? Kiểu này thì tao biết phải làm gì?
-Chạy!!!! Chạy!!!
Tao kéo tay thằng dân quân.
Nhưng không kịp. Một kẻ đã lao tới. Hắn quật mạnh gậy bóng chày vào lưng thằng dân quân.
Bốppppppp!!!!
Tao thét lên :
-Khônggggggg!!!!
Thằng dân quân khá lì đòn. Nó bật người dậy. Đấm vào mặt kẻ vừa đánh nó. Thêm một tên nữa lao về phía tao. Thằng dân quân dùng đòn song phi cước, tống thẳng vào mặt kẻ ấy.
Ôi! Thật bất ngờ! Tin được không? Thằng dân quân biết võ?? Võ công thật cao cường!!!
Nhưng cùng lúc đó.
Tên cầm kiếm Nhật xông tới. Hắn chém vào lưng thằng dân quân một nhát.
Máu phụt ra.
Tao chỉ biết khóc và la to :
-Cứu!!! Cứu!!! Giết người!!! Có ai không!!! Cứu!!!
Thằng dân quân dù rất đau đớn. Nó vẫn ra sức ngăn cản 4 tên kia tiếp cận tao. Thằng dân quân đã ôm được tên cầm kiếm Nhật. Thằng dân quân gồng hết sức, giữ chặt kẻ ấy mặc cho gậy bóng chày liên tiếp phang vào người, những cú đấm như trời giáng vào mặt.
Mồm thằng dân quân đã trào ngập máu. Nó cố gào lên :
-Chạy đi bác Hoa!!! Chạy đi!!!
Tao không biết phải làm gì nữa. Tao dùng hết phần can đảm còn lại khiêu khích để bảo toàn tính mạng cho thằng dân quân :
-Người mấy ông muốn giết là tôi này!!! Thằng đó nó không làm gì ai đâu!!! Có ngon thì đuổi theo tôi!! Bọn xã hội đen xấu xa!!!
Lập tức. 4 kẻ ấy nhìn nhau và gật đầu. Chúng đẩy thằng dân quân qua một bên.
Bắt đầu đuổi theo tao.
Tao cắm đầu cắm cổ chạy. Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Tao chạy không thua gì con báo ở châu Phi.
Ôi! Thấy được nhà dân rồi! Mừng quá! Phải vào đó nhờ họ giúp đỡ!
Mà...không được!! Bọn xã hội đen quyết đuổi cùng giết tận. Nếu tao vào đó, sẽ có nhiều người phải bỏ mạng oan ức.
Đến ngã 3 của con hẻm.
Chết! Tao đã bị chặn..
Thôi xong đời tao rồi.
Thêm một đám nữa xuất hiện.
Tao bị chặn đầu lẫn đuôi.
Đám này nhìn mặt tên nào cũng đoằn đoằn sát khí. Người thì xăm trổ rắn rồng lung tung. Lại còn cầm kiếm ống, dao bổ dưa dài thòng.
Chúng ngồi trên những chiếc xe độ. Nào là mio, hayate, dream kiểng,..Căm xe bạc quay sáng chói,..
Tiếng bô no-bi nổ rền vang cả một vùng...
...............................
 
#24
Từ nay Hoa sẽ đăng truyện trên trang cá nhân đầu tiên.
Em xin được nhắc lại. Truyện NGUYỀN RỦA HỌC THUẬT là một tác phẩm truyện hư cấu. Mang yếu tố chủ quan bất đồng chính kiến. KHÔNG XÚC PHẠM BẤT KỲ CÁ NHÂN, CƠ QUAN TỔ CHỨC NÀO.
Nếu bạn chưa đọc tác phẩm này bao giờ. Có thể kéo xuống dưới cùng bài viết, mình có để link các tập rất đầy đủ.

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-10.jpg&hash=63173703c69c1c9ed8348b26bf954176


Phần 11 : Tìm đường xuống địa ngục

Chúng ngồi trên những chiếc xe độ. Nào là mio, hayate, dream kiểng,..Căm xe bạc quay sáng chói,..
Tiếng bô nổ rền vang cả một vùng...
Tao sợ muốn lọt tim ra ngoài. Bối rối. Không biết phải làm gì nữa. Tao nhắm mắt lại, quỳ xuống, dơ hai tay lên đầu như cách người ta thường làm trong phim. Với hy vọng bọn chúng sẽ tha cho mình...
Tiếng hò hét hùng hồn vang lên dữ dội :
-Giết!!! Đừng để bọn nó sống!!! Giết hết!!!
-Giết!!!
Những tiếng bước chân dẫm mạnh xuống đất uỳnh uỳnh như binh sĩ ra trận. Tiếng mã tấu lê trên mặt đất ken két, nghe lạnh điếng hết cả người.
Mồ hôi chảy ra như suối. Tao la lên trong vô thức :
Thôi xong mày rồi Hoa ơi... Bố mẹ ơi!! Con có lỗi với bố mẹ!! Nghi ơi! Tao với mày sắp được đoàn tụ rồi!!!
Bỗng. Thật kỳ lạ? Những âm thanh dần dần nhỏ lại phía sau lưng tao.
Ủa? Có cái gì đó hơi sai sai thì phải? Tao vội mở mắt ra, bỏ tay xuống, quay lại nhìn.
Thật không thể ngờ? Trước mặt tao là cảnh tượng như phim hành động. Đám giang hồ ấy đang đuổi theo những tên xã hội đen.
4 chọi cả chục người cầm mã tấu. Chạy là thượng sách. 4 tên ấy chạy với tốc độ còn nhanh hơn lúc đuổi theo tao lúc nãy.
May mắn thật. Trời cao có mắt, mình vẫn còn nguyên vẹn.
Tao thở phào nhẹ nhõm. Nhưng băng nhóm giang hồ kia là người của ai thế nhỉ? Nhìn vào đám đó, tao thấy có vài đứa quen quen.
Chắc chắn rồi! Là người của thằng dân quân!
..............

-Bác Hoa đâu!!! Sao bọn mày không bảo vệ bác Hoa!! Đuổi theo mấy thằng kia làm cái đ* gì???
-Dạ dạ...tụi em xin lỗi đại ca...Nghe đại ca gọi nói đụng chuyện chỗ này...Bọn em chỉ để ý tới mấy thằng nhìn láo láo...Chứ bọn em..
-Đi tìm bác Hoa cho tao!! Lẹ lên!!!
-Đại ca...đại ca..bị thương nặng quá...
-Không cần phải tìm nữa! Tao đây!
Tao bước vào đám đông lũ giang hồ đang đứng xung quanh thằng dân quân.
-Bác Hoa!! Ôi mừng quá...bác...bác có sao không??
Tao vội chạy lại, ngồi xuống bên cạnh thằng dân quân.
-Mày lo cho mày trước đi! Máu me chảy tùm lum rồi! Để tao gọi cấp cứu!
-Khỏi...khỏi bác Hoa. Em ngại tới bệnh viện lắm..Sợ gặp mấy sếp quen...Đưa em tới phòng khám của chú Công xóm mình là được rồi...
Tao và nhiều thằng giang hồ tụm lại. Cẩn thận đỡ người thằng dân quân lên yên sau. Trước khi đàn em chở nó đi, tao xoa nhẹ lên cánh tay nó.
-Tao xin lỗi...
Thằng dân quân mồm máu me nhũ nhiễu, nó vẫn cố cười :
-Em không sao...Bác Hoa bình an là được rồi. Những điều bác làm cho em..tầm này xá gì..
Tao cúi đầu xuống. Quen biết nhau hơn 3 năm nay. Thằng dân quân luôn là một thằng sống rất có nghĩa khí. Cũng không lạ khi còn trẻ mà đàn em của nó lại đông như vậy...
Chập sau. Tao được mấy thằng đệ của nó hộ tống về.
Thằng dân quân bị thương khá nặng. Chính vì thế, tao yêu cầu nó ở trên khu phố hoặc về nhà nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng nó đã nắm bắt được hết chuyện. Nó quyết định cho 5 thằng đàn em theo đưa đón bảo vệ tao....
Truyện bạn đang đọc được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa(facebook .com/huynhdaohoapham)
Sáng hôm ấy, Thiện ngồi trên con SH đến trường. Cậu ấy bắt gặp tao và đám giang hồ đi cùng nhau. Thiện rất bất ngờ khi thấy thằng chở tao ngồi trên chiếc dream độ đúng bài- dênh đôn trái lớn. Mấy thằng đi cùng cũng toàn “cọp” và vẻ bề ngoài đậm chất dân chợ búa. Bọn nó nẹt bô một phát mà muốn làm nổ tung cả cái cổng trường. Chúng còn đeo bao đựng đàn ghi-ta, nhưng trong ấy mấy cây hàng lạnh lỉa chỉa, thỉnh thoảng lòi ra khiến ai ai xung quanh đều khiếp đảm.
Vào trong trường. Thiện xanh mặt bám theo tao gạ hỏi :
-Hoa...Hoa đi với mấy người nào vậy...???
-Cậu không biết...Tôi đang bị truy sát sao?
-Truy sát??
Tao nhìn xung quanh, rồi bắt đầu kể cho Thiện nghe toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Sau khi biết hết mọi chuyện. Cậu ấy đáp ngay :
-Nếu chính xác đó là người của Nhã. Thì chỉ cần Hoa bên cạnh Thiện. Sẽ không ai dám làm gì Hoa đâu. Hãy bên Thiện! Thiện sẽ bảo vệ cho Hoa.
Tao cũng đã bắt đầu biết sợ...Nên đồng ý với đề nghị từ Thiện...
......
Tiếng chuông báo ngày học mới vang lên.
Bước vào lớp, thật bất ngờ. Huyền đã đi học lại rồi kìa! Tao mừng rỡ chạy đến bên nó như người yêu xa mặt lâu ngày. Tao không thể ngừng hỏi :
-Mày có ổn không vậy??? Sao tao liên lạc với mày không được? Nhìn mày ốm hơn đó...Bỏ bữa hả..?
Chợt.
Thái độ của Huyền làm tao sợ. Nhìn nó như một con người khác, à không, như lúc tao mới quen nó vậy. Nó chẳng thèm nhìn tao, cũng chẳng trả lời bất cứ câu hỏi nào. Nó cứ im lặng và dán mặt vào quyển sách.
Thấy thế...tao cũng thôi không nói gì thêm...Chắc nó vẫn còn buồn nhiều lắm...mình không nên phiền người ta..
...........................

Nhờ vào những tờ truyền tin. Sự thật về cái chết của Nghi càng ngày càng được nhiều người biết đến. Tất cả đã và đang tạo ra một làn sóng “tẩy chay” mạnh mẽ trong lòng học sinh toàn khối.
Thay vì trước đây thấy Thanh Nhã. Ai ai cũng ngắm nghía, ngưỡng mộ. Thì bây giờ, họ tránh xa khi thấy Thanh Nhã hoặc to nhỏ phía sau lưng con bé ấy.
Nhưng...thần thái của Thanh Nhã vẫn rất bình thường. Nó không tỏ ra nó là đứa có lỗi hay tức giận khi bị nói xấu. Tao đã đoán được. Nó phải như thế để chứng minh nó không có “tật giật mình” và giữ cái hình tượng hoàn hảo đầy giả tạo...
 
Sửa lần cuối:
Top