Chào mừng bạn đến với LinkHoi.com (Link Hỏi)! Đây là diễn đàn, thư viện hỏi đáp miễn phí dành cho người Việt. Tôn chỉ hoạt động cho đi là nhận... xem thêm.

Xin truyện kinh dị! Cập nhật danh sách truyện ma kinh dị hay mới

#3
Đây là truyện dịch thôi ...
Bây giờ là 3 giờ sáng và tôi vẫn ám ảnh tiếng lạch cạch của tay nắm cửa sau nhà bếp và tiếng dép trên sân thượng.

Tôi với thằng bạn trai tôi sống ở tầng 3 trong một căn chung cư mini chỉ có 3 tầng. Một căn hộ nhỏ bé với 2 phòng ngủ đối diện nhau, cùng nhà bếp và lối ra vào. Dễ hiểu chứ?

Ở trong nhà bếp lại có một cánh cửa gỗ màu trắng trông khá là cũ kỹ với một tay cầm bằng vàng. Lối này dẫn đến một cầu thang thoát hiểm màu đen đến phía sau của tòa nhà nếu bạn đi xuống, còn nếu đi lên trên thì chúng ta lại đi lên mái nhà rồi. Trời tối đen ngoài kia vào ban đêm, chỉ có một ít cỏ ở dưới đó và những gara cũ kỹ cũng được bán riêng cho các căn hộ. Những con đường xung quanh căn hộ chung cư mini của chúng tôi cũng khá yên tĩnh.

Chúng tôi đã từng rất thích sống ở đây. Thật an toàn và nếu ai đó nói ngược lại thì chắc chắn tôi sẽ phản đối đến cùng, nhưng đó là thời điểm vào 2 năm trước. Ngày đó, mỗi cuối tuần, chúng tôi đều có những người bạn đến chơi và họ thường ngủ lại qua đêm cùng chúng tôi, lần nào cũng vậy, họ mang theo 1 con chó họ đã nuôi khá lâu. Chúng tôi đều thức khuya như vậy mỗi thứ Sáu để chơi video games, sau đó xem một bộ phim kinh dị. Đến khoảng 2 hoặc 3 sáng, tất cả chúng tôi đi ngủ và tôi luôn đưa chú chó xuống bãi cỏ trước cửa chung cư mini cho nó đi ngủ ở dưới đó. Và tôi thường sử dụng cánh cửa thoát hiểm trong nhà bếp để đi xuống.

Và hôm đó một ngày thứ sáu mang tính bước ngoặt, cũng khoảng 2 giờ sáng, chúng tôi đang xem The Ring. Chúng tôi chưa buồn ngủ, nhưng con chó thì nhồng lên nên tôi nói với mọi người rằng tôi sẽ đưa nó xuống cầu thang. Tôi yêu cầu bạn trai và mấy người bạn của tôi hãy pause cho tôi bộ phim trên.

Tôi đưa con chó xuống cầu thang như thường lệ, đi xuống cầu thang ba tầng và đi một vòng về cửa trước tòa nhà để về nhà. Đường phố vắng tanh, lặng ngắt như tờ. Thường thì tôi đóng cửa sau lưng mà không do dự gì khi mà về nhà bằng cửa trước, hoặc đi bộ bình thường quanh khu nhà và quay lại qua cửa sau, nhưng có gì đó bảo tôi hãy bỏ thói quen đi ngay trong tối hôm nay.

Tôi nhẹ nhàng đặt con chó xuống thảm cỏ để cho nó ngủ, và ngước đầu lên nhìn thấy một người đàn ông đứng ở góc tối bên đường, trông anh ta không có vẻ gì như là đang nghe điện thoại, cũng không có vẻ gì là đang bận một cái gì đó, chỉ đứng đó nhìn tôi chằm chằm khiến cho tôi lạnh gáy.

Bỗng anh ta nhấc chân lên và bước một bước nhẹ nhàng, tôi cảm thấy bước chân đó giống như là bước đầu tiên để tiếp cận tôi, nên tôi vội quay đi về phía ngôi nhà của mình, nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là nhìn thấy dáng điệu của anh ta như đi bộ nhưng tốc độ thì lại không hề đi bộ tí nào, tốc độ đó chỉ có người chạy mới có thể đạt được. Vậy là sự việc bất thường này khiến tôi chạy nhanh về cửa trước của nhà.

Tôi chạy được về đến cửa trước liền đóng sầm cửa lại, tôi sợ hãi đến mức không muốn ngoái lại đằng sau để nhìn nữa. Tôi cảm giác như chuông gió ở cửa nhà đang rung lên bần bật. Tôi chạy vội lên tầng 3, căn phòng của mình.

Bạn trai và hai người bạn của tôi hỏi tôi có chuyện gì vậy? Tôi trả lời lại cho họ những điều bất thường như tôi kể ở trên, họ định cùng nhau ra ngoài để tìm hiểu xem người đàn ông kia là ai?

Bất ngờ có tiếng cửa đóng sầm lại, người đàn ông kia đã lọt vào nhà, dường như có ai đó đã mở chốt cho hắn vào nhà rồi, bởi vì tôi nhớ là trước khi chạy lên tầng 3 tôi đã khóa chốt cửa lại.

Ngày lập tức chúng tôi gọi Công An phường, nhưng khi họ đến thì dường như chẳng có ai đã đột nhập vào tòa nhà và cũng không có dấu hiệu gì của gã đàn ông kia.

Đêm đó chúng tôi không thể nào ngủ được!!!

Ngày hôm sau, thứ 7, vẫn tiếp diễn như vậy, chúng tôi vẫn ngồi chơi games và sau đó xem nốt phần 2 phim The Ring thì nghe có tiếng bước chân ở sân thượng, tôi nghĩ là chắc người hàng xóm lên đó phơi quần áo, nhưng ... bây giờ là 3h00, làm gì có ai phơi quần áo giờ này nhỉ?

Chúng tôi sau khi phát hiện ra sự bất cập định mở cửa ra tìm hiểu, nhưng tôi đã ngăn lại vì người quấy rối chúng tôi đang ở chỗ tối, còn chỗ sáng thì mình đang chiếm hết rồi. Thật không thuận tiện.

Một lúc sau, lại có tiếng giật cửa, ở cái cửa phía sau nhà bếp như tôi đã kể với các bạn ở trên, tôi liền hỏi ai đấy?
Người đó trả lời: Tôi là Sam.
Tôi liên rút điện thoại và gọi cho Sam ở tầng dưới, Sam là hàng xóm của tôi, anh ấy ở tầng 2, nhưng sau khi nghe điện thoại thì anh ấy nói: Tôi đang ở Phú Quốc, làm gì có rảnh mà lên nhà bà bằng cửa bếp đằng sau.

Vậy là sau khi biết ko lừa được chúng tôi, người đàn ông kia lại lẻn đi đâu đó mất. Đến mức mà chúng tôi gọi luôn cho công an phường để nhờ họ điều tra chứ chúng tôi ko dám liều điều đó nữa.

Sáng ngày hôm sau, chúng tôi hỏi lại tất cả các hàng xóm từ ở chung cư mini, đến các khu vực nhà xung quanh, nhưng không ai xác nhận rằng đã nhìn thấy một cách kỹ càng người đàn ông kia.

Người hàng xóm của tôi ở tầng 1, anh ta đang sống với mẹ của mình có chia sẻ cho chúng tôi rằng: thấy có bóng người đàn ông đó nhìn vào cửa nhà bếp của chúng tôi, đứng ở đó gần 1 giờ đồng hồ, tay thì kéo nắm đấm cửa thật mạnh như muốn dứt ra hoặc kéo cửa ra.

Tôi liền nhấc điện thoại lên gọi cho chủ nhà để thắc mắc về điều đó. Ông ta cho biết cứ khoảng 3 năm một lần, lại có một người thuê nhà cũ lại đòi quay về chỗ chung cư mini của ông đòi tìm đồ đạc nhưng anh ta lại là một con nghiện, đã bán gần hết đồ đạc đi và gần như những thứ còn lại vứt vào thùng rác thùng rác cũng chê, ông ta quên mất không cảnh báo với chúng tôi điều này để đuổi anh ta đi.

Vậy là mọi chuyện đã vỡ lẽ. Đơn giản chỉ là một con người đang sống trong một cuộc sống thật sự bế tắc.

Nhưng tại sao đến đòi đồ lại đòi vào lúc 3 giờ sáng? Tại sao lại chạy lên sân thượng nơi phơi quần áo để làm gì? Tại sao lại cứ phải quan sát chúng tôi chứ không người hàng xóm tầng 1 hoặc Sam tầng hai?
 
Sửa lần cuối:
#4
Truyện Lời Nguyền Học Thuật.

Tác giả: Phạm Đào Hoa. ( FB: https://bitlylink.com/t2yUD )

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fstorage.googleapis.com%2Fimgvn%2Fnguyen_rua_hoc_thuat.jpg&hash=bcc3fba5cc72bf67f07f39c8d7aa95a9


Đó là mùa thu năm 2014, khi những chiếc lá vàng vắt vẻo trên cây bắt đầu rụng xuống. Tao bước vào năm học mới, lớp 11. Bố mẹ tao vì không muốn tao tiếp tục vướng vào tâm linh bởi những khả năng đặc biệt mà tao có(đọc những truyện trước của tao) và một vài lý do khác nữa. Nên đã quyết định cho tao chuyển trường. Ngôi trường mà tao chuyển đến, là một ngôi trường chuyên danh tiếng tại đất Sài Gòn. Tao đã rất vất vả khi thi bổ sung chỉ tiêu vào lớp chọn, nhồi nhét hàng tá kiến thức mới có được một ghế trong lớp 11 chuyên hóa.

Sáng hôm ấy, bố chở tao đến trước trường. Ông ấy động viên tao hãy mạnh mẽ lên, năng động lên, đừng vì môi trường mới mà ngại ngùng. Tao cũng vâng vâng dạ dạ, nhưng bản chất nhát gan vẫn luôn chế ngự tao. Ngôi trường này to và đẹp hơn trường cũ của tao rất nhiều. Kiến trúc của nó tương đối cổ kính. Hay nói cách khác là hơi cũ ở một số dãy phía sau. Tao ngơ ngác đơn thân độc mã, bước từng bước giữa nơi xa lạ. Dưới ánh nắng sớm dịu nhẹ, các cô cậu học sinh đang vui đùa, nhưng chủ yếu là ngồi ở các dãy ghế đá ôn bài. Đúng là trường chuyên bậc nhất có khác. Đứa nào cũng đeo mắt kính dày cộp. Chắc tao thuộc dạng cận nhẹ nhất và lười nhất ở đây rồi.

Mãi đứng suy nghĩ bâng quơ. Tiếng chuông báo hiệu vào giờ học vang lên. Cái tiếng chuông này hay lắm. Nó là cái âm thanh chuông mà bọn mày thường nghe trong các bộ phim anime Nhật Bản về trường học.

Tao vác balô chạy đi tìm lớp như một đứa ở quê mới lên tìm địa chỉ nhà giữa phố. Cũng may mắn gặp được thầy giám thị. Ông ấy chỉ cho tao dãy lớp chuyên của khối 11.

Bước vào lớp. Điều ngạc nhiên nhất mà tao thấy đó là tất cả các học sinh đều đang ngồi học bài. Chẳng đứa nào để ý tới sự xuất hiện của một đứa lạ mặt như tao cả. Tao bước xuống dưới cùng. Thấy có chỗ trống, tao ngồi xuống, thở phì phào...

Con bé ngồi kế tao đang dán mắt vào quyển sách. Không để ý đến tao luôn? Trời ạ? Bọn này là người ngoài hành tinh hay sao vậy? Hay là tao đang tàn hình?

-Này bạn gì đó ơi! Bạn ơi!-Tao dơ tay chào chào nó.

Nó liếc mắt nhìn tao :

-Có vấn đề gì hả bạn? Hay bạn cần được giác ngộ phương trình hóa học?

-À..à...thôi thôi..được rồi...-Tao lau mồ hôi trên trán, lấy tập vở ra. Lát sau thầy giáo đã vào lớp.

Tiết học buổi sáng kết thúc trong vô vị. Cái lớp này nhạt thật sự. Bọn nó học và học không ngừng nghỉ ngay cả giờ ra chơi. Thấy vài ba đứa cười nói vui vẻ, tưởng nói chuyện phím, ai ngờ...thì ra chúng nó đang bàn về việc đã giải ra bài tập.

Tao ra trước cổng trường mua cơm trưa mang vào để ăn. Chiều lại phải tiếp tục học ở cái nơi toàn lũ người ngoài hành tinh. Không biết khi nào tao mới kiếm được một đứa bạn là người thường ở cái nơi kì dị này.

Bước đến hành lang, tao chợt nhìn thấy một thằng đang ngồi trên ghế đá bấm điện thoại. Thấy nó chỉ có một mình, lại không cầm tập vở gì cả. Tao nghĩ mình đã tìm được một đứa chung tần số rồi. Tao liền tiến tới, ngồi cạnh nó.

Sự xuất hiện của tao làm nó hơi bất ngờ. Chắc chắn rồi, một người khác giới không quen biết, bỗng dưng ngồi cạnh mình, ai mà chẳng cảm thấy khó hiểu.

-À..bạn đừng sợ..Tui là học sinh mới chuyển đến. Tụi mình làm bạn được không?

Nó nhìn tao như động vật lạ. Không biết vì cớ gì mà lúc đó, tao lại cảm thấy cô độc và khát khao có một người bạn nhiều đến như vậy. Thằng con trai ấy có đôi mắt híp ti hí sau cặp kính dầy, tóc tai bù xù. Ngoại hình không mấy nổi bật. Nhưng nó đã nở một nụ cười thân thiện với tao :

-Tất nhiên là được. Tui tên Nghi. Học 11 chuyên lý. Bà tên gì?

Ôi trời ạ. Thì ra nó học khác lớp. Vậy thì sự lạc loài cũng chẳng bớt được bao nhiêu. Mà thôi kệ, quen biết nhiều đứa khác ban chuyên cũng có lợi, sau này dễ chỉ bài nhau lúc gặp những cái mình không phải sở trường.

-Tui tên là Hoa. Tui học chuyên Hóa. Lớp kế bên ông á, hình như vậy..?

-Mà bà tên cái gì Hoa?

-Đào Hoa.

-Cái gì? Haha! Tên nghe thú vị vậy? Cơ mà tại sao bà lại chuyển đến đây? Vô chuyên hóa căng hơn chuyên lý. Công nhận bà cũng giỏi thiệt!

-Tui có giỏi gì đâu...Do may mắn thôi...Sợ nói ông không tin...Nhưng mà tui có những khả năng rất kỳ lạ...Ví dụ như là lúc làm bài thi...Chữ số trong đầu nhảy liên tục...

-Hay thật! Tui tin bà.

-Ủa mà ông đang làm gì đó. Chơi game hả? Ở đây tui toàn thấy người ta học với học không thôi. Chẳng ai vui vẻ gì cả. Tui thấy ông là thân thiện nhất đó!

-Bà quá khen. Tính tui hơi khác đại đa số học sinh ở đây. Cho nên, tui cũng không có nhiều bạn bè. Tui đâu có chơi game đâu. Tui đang xem tài liệu phương trình trạng thái khí lý tưởng.

-Trời! Thì ra cũng là mọt sách.

-Mà bà còn khả năng đặc biệt gì khác nữa không? Kể tui nghe đi!

-À...Tui có...trực giác về tâm linh. Cõi âm đó...Ông từng nghe tới chưa? Tui nghĩ những người hay nghiên cứu khoa học. Nhất là học sinh chuyên lý như ông, chắc không tin về ma quỷ đâu nhỉ?

-Bà nói...làm tui hơi sợ rồi đó...

Cùng lúc ấy, có một con bé bước lại gần chỗ tao và Nghi. Ối! Là con bé ngồi cạnh tao sáng nay.

-Mày đang làm gì đó? Ủa? Hai đứa bây quen biết nhau hả???

-Đâu có. Bạn này mới chuyển tới. Học chung lớp mày luôn đó Huyền!

-Tao biết rồi. Nó ngồi kế tao nè!

Con bé ấy thì ra tên Huyền. Nó và Nghi là bạn với nhau từ năm lớp 10. Bình thường nó tỏ ra dị dị, không ngờ khi nói chuyện với bạn bè thân. Nó lại cởi mở như vậy. Nhờ thế mà tao cũng có dịp làm quen nó luôn. Đúng là ông trời đã giúp tao thoát khỏi cảnh lạc loài, còn có được 2 người bạn mới tương đối tốt bụng và học giỏi. Tao cảm thấy thật mãn nguyện.

Ba đứa ngồi với nhau trên băng ghế đá giữa trời trưa nóng nực. Tao ngồi giữa, bọn này nói nhiều như cái chợ.

Nghi hỏi tao :

-Mà bà Hoa. Nói chi tiết hơn về khả năng tâm linh của bà đi? Tui thích nghiên cứu về các hiện tượng vật lý sóng cơ học. Mà tâm linh thì đa phần có nguồn gốc từ đó.

-Cái thằng này! Bị bệnh tim mà khoái nghe chuyện kinh dị hả mày? Coi chừng chết bây giờ. Hoa! Mày đừng kể. Nó chết mày ở tù đó!

-Ông Ngi bị tim hả? Vậy thôi..tui không kể đâu. Tui thì lại rất thích nghe mấy chuyện kinh dị. Dù sợ ma dữ lắm! Hihi...

Huyền đưa mắt sang nhìn Nghi :

-Cái trường này có nhiều điều đáng sợ lắm. Mày có muốn nghe không? Tao kể nó nghe nha Nghi! Mày nghe hoài chắc không bị lên cơn đau tim đâu hả?

-Thôi thôi! đừng chọc tao nữa. Tao chỉ lên cơn khi bị sốc nặng thôi con điên! Tao đọc tài liệu tiếp đây. Mày kể gì kể đi.

Lúc này, con Huyền quay hẳn người về phía tao. Mái tóc dài che phủ mặt và cái giọng trầm xuống của nó. Đã khiến câu truyện về ngôi trường thêm phần đáng sợ :

-Cách đây hơn 10 năm về trước. Có một nữ sinh học chuyên lý lớp 12 tên Võ Trúc Loan. Chị này học giỏi cực kỳ, nhưng lại rất ít khi thể hiện ra ngoài. Chị là tiếp người ít nói, ít năng nổ. Một hôm, thành phố có tổ chức giải nghiên cứu khoa học. Chị ấy và 3 bạn cộng sự cùng lớp lên kế hoạch về đề tài và tiến hành nghiên cứu. Chị Loan có hoàn cảnh gia đình rất khó khăn. Nên chị đặt trọn tâm huyết, quyết đạt giải để có học bổng và tiền, chạy chữa cho bệnh tình của mẹ...3 cộng sự thì không như thế, họ đều thuộc con nhà giàu có. Họ chỉ muốn đoạt giải để lấy tiếng tăm...Cả một tháng trời, chị Loan ngày chỉ ngủ 4 tiếng, thời gian còn lại là ở phòng thí nghiệm trường dưới sự giúp đỡ của giáo viên chủ nhiệm. 3 bạn cộng sự thì lúc có mặt, lúc không, họ chỉ chờ bài nghiên cứu hoàn thành và điền tên mình vào đấy...Rồi điều gì đến cũng đến. Ngày chị Loan hoàn thành đề tài, chị ấy không có máy tính nên nhờ 3 bạn cộng sự giúp định dạng bài và in bài. Nhưng thật trớ trêu, 3 cộng sự đã xóa tên chị Loan khỏi phần thực hiện nghiên cứu. Họ chuyển tên của chị vào phần phụ tá và hỗ trợ nghiên cứu. Sau cùng. Bài gửi lên thành phố. Không lâu sau, bài ấy đạt giải thưởng và được đánh giá rất cao. Ngày nhận giải trước trường, chị Loan đã sốc dữ dội khi tên của chị không được đọc lên nhận giải...Mà người nhận là 3 cộng sự. Chị tìm thầy chủ nhiệm để nhờ sự giúp đỡ. Nhưng thầy chỉ lắc đầu, thầy nói rằng "đó là việc của em và 3 cộng sự, thầy không thể làm gì được.". Chị Loan quá đau lòng, uất ức và thất vọng, bệnh tình của mẹ thì càng ngày càng xấu. Thần sắc của chị tiều tụy dần. Vào một đêm học phụ đạo luyện thi học sinh giỏi. Chị bỗng đứng dậy rời khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Chị chạy ra hành lang. Chị leo lên lầu 4 và...nhảy xuống...Đúng lúc ấy, trời tối sầm lại, cơn mưa đổ xuống như trút nước. Khi mọi người ra tới thì chỉ còn thấy xác của chị và vũng máu chảy lê láng sân trường. Sau cái chết của chị, sự thật mới được những người bạn thân của chị tiết lộ. Nhưng có người tin, người không, họ vẫn nghĩ rằng bài nghiên cứu đó do 3 cộng sự làm và chị tự sát vì bế tắc trước hoàn cảnh gia đình...Kể từ ngày ấy, những hiện tượng lạ bắt đầu xảy ra. Nhiều học sinh học bang đêm kể lại. Họ thấy một nữ sinh mặc áo dài trắng đứng trên lầu 4. Cũng có lúc đung đưa người trên tháp chuông. Những ngày trường tổ chức làm nghiên cứu ở phòng thí nghiệm...đều có bóng trắng bay qua bay lại ngoài cửa sổ. Nhiều người cho rằng, chính cái chết quá uất ức đã khiến chị ấy trở thành quỷ và rất linh thiêng. Mọi người còn rỉ tai nhau về một lời nguyền. Đó là...tất cả những công trình nghiên cứu đạt thành công tại ngôi trường này. Người làm nó đều sẽ phải chết...
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
#5
Truyện Lời Nguyền Học Thuật.

Tác giả: Phạm Đào Hoa. ( FB: https://bitlylink.com/t2yUD )

Phần 2 : Mặt thiên thần, dạ ác quỷ

proxy.php?image=https%3A%2F%2Fstorage.googleapis.com%2Fimgvn%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-1.jpg&hash=2888b2f2f4a2632a3e393f14adeed5af


Khi nghe xong câu truyện từ Huyền. Mặt tao xanh như tàu lá chuối. Bất giác, tao quay đầu ngước nhìn về phía lầu 4. Cái dãy lớp cũ kĩ ấy khiến tao có nhiều cảm xúc rất khó tả. Hơn thế, tao còn có cảm giác tựa như nãy giờ có ai đó đã đứng ở đấy và ngước nhìn xuống bọn tao.
Tới giờ vào học buổi chiều, tao và Huyền tạm biệt Nghi rồi cùng nhau vào lớp. Khi vô giờ học, Huyền như trở thành một con người khác. Nó chẳng nói chẳng rằng. Cắm đầu vào sách vở và nghe giảng không biết mệt mỏi. Tao cũng cố đuổi theo mọi người. Nhưng cái cách đấu đá giữa các học sinh trong lớp khiến tao căng thẳng cực kỳ. Chúng nó hầu hết đều dơ tay khi thầy đặt ra câu hỏi. Vừa trả lời xong là có đứa đứng lên phản biện ngay lập tức. Nhìn ánh mắt chúng nó dành cho nhau. Tao còn nghĩ đây là chiến trận chứ không phải một môi trường học thuật.
Ngày học đầu tiên cũng thấm thoắt qua đi. Trong nắng chiều thu nhạt nhòa. Tao, Huyền và Nghi đi về cùng nhau. Tao có xin facebook và số điện thoại của tụi nó. Tao muốn được kết thân với những con người tài giỏi này, chứ không phải chỉ quen biết sơ sơ. Nghi và Huyền chào tao rồi đi xe đạp điện chung. Tao thì đợi bố đón về, nhà cũng hơi xa trường. Thật là vất vả cho bố quá. Hy vọng rằng, tao sẽ không vướng vào chuyện tâm linh nào nữa. Để gia đình đỡ phải lo nghĩ…
(Tác phẩm bạn đang xem được viết bởi tác giả Phạm Đào Hoa. Facebook : facebook. com/huynhdaohoapham)
Tháng 8 qua đi. Tháng 9 cũng đến. Một tháng học tại ngôi trường mới của tao đã trôi qua khá êm đẹp. Điểm tháng này tao được loại giỏi, do bị môn ngữ văn kéo nên tao xếp hạng cao lắm, 50/51. Đúng là một nỗ lực miệt mài.
Sáng hôm ấy, như mọi khi. Tao bước ra vườn tưới hoa trước lúc đến trường. Đó là điều mà tao yêu thích nhất. Tao và bố có cùng sở thích là mê hoa. Nên trong vườn có rất nhiều loại, cẩm chướng, dã yên thảo, hoa giấy, địa lan,…Tao luôn nhặt một vài bông hoa giấy mang theo đến trường. Tao thích đặt chúng lên tập, khi chán hay mệt mỏi, nhìn chúng, tao như được tiếp thêm động lực.
Hôm nay bố đi công tác rồi. Nên người đưa tao tới trường là thằng dân quân xấu xí(đọc những truyện trước của tao). Ngồi trên xe, thằng dở hơi ấy cứ nói luyên thuyên không biết mệt, miệng thì bì bặp điếu thuốc.
-Bác Hoa dạo này đi học có kết bạn được với con ma nào chưa? Cho em xin số để đánh phát cuối cùng đi. Vã lắm rồi..
-Mày lại tào lao. À mà mày biết chuyện chị Loan ở trường tao không?
-Biết chớ! Cái chị tự tử vì áp lực gia đình đó hả? Ghê vãi luôn bác ơi! Nghe nói thành quỷ luôn mà…
-Mày cũng có chút hiểu biết đó. Đúng là thằng nhiều chuyện.
-Nhưng cái bài nghiên cứu là do cộng sự làm. Chị đó đâu có làm đâu. Không biết sao tự nhiên tự tử nữa. Bác Hoa biết không?
Tao im lặng sau câu hỏi của thằng dân quân xấu xí. Thì ra, sự thật về cái chết của Trúc Loan bị ém xuống đến mức như vậy. Chỉ có học sinh và vài người biết sự thật đằng sau. Còn những người ở ngoài, như thằng dân quân này. Nó không hề hiểu mà còn nghĩ sai về nguyên nhân cái chết của Trúc Loan. Tao bắt đầu thấy thương cảm cho số phận chị ấy hơn là sợ. Số phận của một con người dành tâm huyết, chất xám cho học thuật. Nhưng kết cục lại quá bi thảm…
….
Như mọi ngày, vào giờ ra chơi buổi chiều. Các học sinh đều trong lớp học bài. Nhưng hôm nay thì đặc biệt hơn, nhìn mặt đứa nào cũng nôn nao. Bọn nó đang chờ điều bí mật mà thầy hiệu trưởng sẽ bật mí vào giờ ra về. Khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc ngày học tập vang lên. Học sinh khối 11 ban chuyên đổ xô lên trên hội trường. Tao và Huyền càng ngày càng như hình với bóng, đi đâu cũng đi chung. Nghi ngồi ở dãy lớp kế bên, nhưng cậu ấy luôn thân thiện và dễ thương. Vẫy tay chào bọn tao.
Thầy hiệu trưởng bước trên bục. Ông ấy cầm micro, dõng dạc thông báo :
-Chào các em 11 ban chuyên. Các em là những khuôn mặt ưu tú nhất của trường chỉ sau các anh chị 12. Thầy muốn cho các em biết một tin vui. Đó là kỳ thi Eleme**** Scien**Talent. Gọi tắt là EST sắp được tổ chức. Về nội dung : đây là một kỳ thi tìm kiếm tài năng với những sáng kiến khoa học sáng tạo, có thể áp dụng vào thực tiễn đời sống do tổ chức chính phủ Aust****council tổ chức. Thể lệ : Người tham gia sẽ thực hiện một công trình nghiên cứu trong thời hạn 1 năm kể từ ngày công bố. Giải thưởng : Một suất học bổng du học tại Úc liên kết quốc tế Đức dành cho leader và các tặng phẩm giá trị cao dành cho phụ tá. Chi tiết giải thưởng thầy sẽ niêm yết ở bảng truyền thông…
Hội trường trở nên ồn ào và nhộn nhịp như trẩy hội. Thấy thế, tao nói nhỏ với Huyền :
-Cho tao mượn đĩa bay đi. Nơi này không dành cho tao.
-Haha. Mày phải tự tin lên chứ. Biết đâu mày đoạt giải, có tiền dẫn tao đi uống trà sữa.
Thầy hiệu trưởng tiếp tục nói :
-Bây giờ các em lấy một tờ giấy chiếc ra. Ghi lên đấy ý tưởng ngắn của các em, không quá 100 chữ. Thời gian 20phút. Ban nghiên cứu của trường sẽ chọn ra những bài có ý tưởng hay nhất và tiến hành ghi danh cho các em tham gia.
Tao cảm thấy thật mệt mỏi. Cả ngày học, bây giờ lại bắt viết bài ý tưởng nữa. Đúng là vắt kiệt sức của học sinh. Nhưng chắc chỉ mỗi tao nghĩ như vậy. Xung quanh tao, đứa nào cũng hì hục ghi ghi chép chép. Tao chán nãn, nằm gục xuống bàn, nhắm mắt ngủ một lát….
Bỗng, trong khoảnh khắc ấy, cả hội trường chìm trong một màu đỏ như máu. Xung quanh không phải là người, tất cả đều hóa thành những con hình nhân bằng rơm đang ngồi viết bài một cách vô hồn. Tao hoảng sợ nhìn lên. Giữa hội trường, có một nữ sinh mặc áo dài. Cô ấy mờ mờ ảo ảo. Tao không thể nhìn rõ mặt, nhưng tao biết cô ấy đang nhìn về phía ai đó và cười rất man dại. Không! Cô ấy nhìn về Nghi!
….
……
-Dậy! Dậy! Nộp bài kìa Hoa pro! Dậy! Con này, ngủ ngon dữ mày!
Tao giật mình mở mắt ra. Huyền nhìn vô tờ giấy trắng trước mặt tao. Nó lắc đầu :
-Chưa gì mà bỏ cuộc rồi.
-Ê! Nghi đâu mày! Mày thấy Nghi đâu không?
-Sao mày hỏi lạ vậy? Nó ngồi bên kia kìa. Mù hả?
Lớp trưởng đi xuống thu bài. Huyền nộp bài nó và tờ giấy trắng của tao. Tao thẩn thờ nghĩ đến giấc mơ ngắn khi nãy…ôi…thật đáng sợ… Tao lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng được về…
Thằng dân quân xấu xỉ chở tao trên con xe cà tàng. Giữa trời chiều nhè nhẹ gió. Cảm thấy quá bất an trong lòng. Tao bèng kể chuyện cho nó nghe. Nó chẳng tí gì sợ mà còn khoái chí :
-Hay lắm bác Hoa! Để em suy nghĩ thử coi…Mơ thấy ma mà không rõ ràng…thì mình đánh..37..hay là…02…ta?
-Thôi mày bớt lại dùm tao đi! Chơi cho lắm vào rồi hết tiền rồi cầm đồ! Chắc có ngày mày đem bán tao luôn! Tao méc bố tao không cho mày đưa đón tao nữa bây giờ!
-Thui thui bác Hoa bớt nóng. Bác Hoa cộc tính quá. Cơ mà…Bác Hoa đừng sợ. Em có quen biết một ông thầy sắp tu thành cha. Ở nhà thờ gần khu mình đó. Để hôm nào rãnh, em hỏi thử dùm bác.
Tao gật gật đầu. Chiếc xe chạy bon bon trên con đường về nhà…
….
Một ngày nữa lại tới.
Vào giờ ra chơi, tao ngồi ôn bài để chuẩn bị kiểm tra ngữ văn. Cùng lúc đó thì Nghi chạy vào lớp. Tìm tao và Huyền. Trông cậu ấy hí hửng lắm.
-Nè! Tụi mày biết tin gì chưa?? Tao…tao được chọn để tham gia kỳ thi EST rồi đó!!! Yeahhh!!!
-Hả thật không???
Con Huyền cười lớn, nó đứng lên múa máy như điên. Mấy đứa trong lớp tao đều trầm trồ ngước nhìn Nghi.
-Trời ơi! Mày giỏi quá Nghi ơi!!! Tao tự hào khi có thằng bạn như mày!!! Ê! Nhìn gì mấy đứa kia! Biết đây là ai không? Bạn tao đó! Lêu lêu!
Huyền và tao đều rất vui khi nghe tin ấy. Nhưng tao vội nhắc Nghi :
-Mày đừng vui mừng quá mức nha! Tao sợ bệnh tim của mày tái phát đó.
-Ừm..không sao đâu! Thầy kêu tao xuống thư viện để gặp mặt nhóm nghiên cứu. Tụi mày muốn xuống chơi với tao không?
Tao gật đầu :
-Đi thì đi! Lát môn văn mày chỉ tao nha Huyền.
-Ok! Ê Nghi! Học về phải khao tao với con Hoa trà sữa nha mày!
-Nhất trí!!

Thư viện trường khá lớn với đủ loại đầu sách. Học sinh ra ra vào vào nhộn nhịp. Nơi đây chủ yếu là sách nghiên cứu khoa học. Tao cầm đọc thử vài cuốn mà chóng hết cả mặt. Thầy Dương-trưởng bộ môn khoa học tự nhiên đã ngồi chờ sẵn ở một chiếc bàn tròn, kế bên có 2 đứa học sinh lớp 11. Tao không biết tụi nó.
-Chào thầy! Em là Văn Nghi học chuyên lý đây ạ.
-Tốt lắm. Ngồi xuống đi em. Hai bạn kia, bạn của Nghi hả? Ngồi luôn đi em. Đông thì vui. Chứ cả khối 11 mà chỉ 4 đứa đạt yêu cầu. Thầy không biết phải nói sao nữa.
Tao và Huyền ngồi kế Nghi, tụi tao như khách không mời, cũng hơi ngại. Nghi liền hỏi :
-Chỉ 4 người đạt? Vậy còn một bạn nữa hả thầy?
-Đúng vậy. Không biết sao chưa xuống nữa. “Hot girl sinh học”, đúng là khó mời gặp quá.
-A!!! Ý thầy là bạn Thanh Nhã lớp chuyên Sinh đúng không?-Huyền hỏi.
-Chính xác.
Tao còn chưa biết đứa ấy là ai. Nhưng hình như nó khá nổi tiếng ở trường này. Nghe Huyền kể thêm. Thì biết được rằng con bé ấy nhà rất giàu có. Đã từng đạt nhiều giải thưởng về sinh học từ lúc cấp 2 cho đến khi vào lớp 10. Đặc biệt, ngoại hình của con bé ấy rất xinh khiến người nào cũng mê mệt.
Bỗng, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng tao :
-Chào thầy! Xin lỗi vì em đã đến muộn ạ.
Tao vừa xoay lưng lại. Thì tim tao đột nhiên đập mạnh như búa bổ. Một đứa con gái rất xinh. Phải nói là quá xinh. Nó có khuôn mặt khả ái như thiên thần, mái tóc xõa ngang vai, nước da trắng hồng. Nhưng! Tao thấy một làn khói đen phía sau lưng nó. Làn khói ấy đang bốc lên ngùn ngụt. Tao hoảng hồn la lên :
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
#6
Tiếp phần 2:

-Ôi má ơi!
Tao tháo cặp kính ra, dụi mắt liên tục. Con Huyền chạm lên vai tao :
-Mày sao vậy???
Tao đeo kính vào lại. Thật kỳ lạ, không còn thấy gì nữa. Hay là? Tao đã hoa mắt? Huyền thủ thỉ vào tai tao :
-Ê Hoa! Mày nhìn người ta chằm chằm vậy là bất lịch sự lắm đó.
Tao thở nhẹ một cái để lấy lại bình tĩnh. Thanh Nhã ngồi vào bàn. Mọi người bắt đầu giới thiệu lẫn nhau. Nghi cười thân thiện, gật đầu lắng nghe. Bỗng, người tao cảm thấy mệt khủng khiếp. Mồ hôi ra ướt cả cánh tay. Tao không biết rõ những thứ đang hiện hữu quanh mình nữa. Tao chỉ biết giây phút đó. Tao nên nói điều gì đấy với Nghi. Ghé miệng sát vào tai Nghi, tao thều thào :
-Đừng…Nghi ơi…đừng…
Nghi che tay ở miệng, khẽ nói :
-Mày sao vậy Hoa? Mày không được khỏe hả? Đừng gì?
-Đừng tham gia cuộc thi này…đừng nghiên cứu chung với con bé ấy..Nó là con người…Nhưng linh hồn của nó là ác quỷ…
 
#7
proxy.php?image=https%3A%2F%2Fstorage.googleapis.com%2Fimgvn%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-3.jpg&hash=f9f039e2cfa130d94b0d51a6680aabde


Truyện Lời Nguyền Học Thuật.

Tác giả: Phạm Đào Hoa. ( FB: https://bitlylink.com/t2yUD )

Phần 3 : Con trai cưng
Nghi bật cười sau câu nói của tao. Cùng lúc ấy, hai thằng ngồi kế bên thầy Dương là Thế và Long lên tiếng :
-Này Nghi ơi! Tới phiên bạn giới thiệu về mình và đề tài kìa.
Thế tiếp lời :
-Bạn có vẻ không tôn trọng mọi người nhỉ? Đang thảo luận mà bạn lại nói chuyện riêng với người ngoài.
-Không biết sao lại có sự xuất hiện của hai bạn nữ kia vậy nhỉ? Hai bạn đâu có được chọn đâu? Có mặt ở đây để làm gì? Hay là…để hưởng chút tiếng tăm?-Thằng Long lườm tao. Đôi mắt nó như mắt cáo, có tướng mạo của một kẻ xảo quyệt. Thằng Thế thì không ngừng chêm lời, miệng lưỡi thật tiểu nhân. Tao chẳng biết vì lý do gì mà chúng nó lại được tuyển vào đội tham gia EST. Nếu thật là bọn nó giỏi, thì tao cũng không phục.
Nghi cúi mặt, cậu ta cố gượng cười :
-Cho mình xin lỗi..mình vẫn đang tập trung nghe mà..
Huyền cáu gắt đứng lên. Chiếc ghế phía sau nó cạ mạnh xuống mặt sàn cái két. Nó chống hai tay lên hông :
-Tụi tui là bạn Nghi. Tụi tui thích á…Thì đi chung với Nghi. Có được không? Đây là thư viện, ai muốn tới thì tới. Quyền gì cấm tụi tui hả?
Thầy Dương thấy thế liền dơ tay lên :
-Thôi thôi được rồi các em!! Hai bạn kia không phận sự thì về lớp đi! Sắp đến giờ vào học rồi…
Huyền nhíu mày. Nó kéo tao đứng dậy. Tao cảm thấy hơi áy náy. Trước khi rời khỏi, tao nói nhỏ vào tai Nghi :
-Cho tao xin lỗi nha..
Nghi chỉ lắc đầu và cười.
Tao càng hiểu rõ hơn về con người Nghi. Nghi quá hiền lành và ít phản ứng lại nên dễ bị ức hiếp.
Bị Huyền kéo đi sền sệt lối ra thư viện. Tao vẫn xoay đầu nhìn về phía Nghi. Tao thầm nghĩ…Rồi mai này, Nghi sẽ ra sao khi phải làm việc chung với 3 đứa ấy. 2 đứa con trai chẳng ra gì và 1 đứa con gái có tâm hồn quỷ dữ nhưng luôn tỏ ra thánh thiện.
Tác phẩm bạn đang đọc của tác giả Phạm Đào Hoa( facebook. com/huynhdaohoapham
Chiều lúc ra về. Tao rủ Nghi và Huyền đi chơi, ăn mừng vì Nghi đã lọt vào ứng viên EST. Hôm nay, tao biết bố công tác chưa về. Mẹ cũng bận việc ở cơ quan. Nên tao sẽ được một bữa đi chơi về trễ mà không ai hay biết. Nghi chở Huyền. Thằng dân quân xấu xí thì chở tao. Bọn tao đến cái bờ kè gần nhà. Nơi có khung cảnh rất hữu tình, nhưng đã từng có 3 đứa trẻ chết ( đọc các truyện trước của tao ).
Lâu rồi mới được đến một nơi có không khí trong lành, mát mẻ và thơm mùi cỏ cây thế này. Nghi lẫn Huyền đều trông rất vui, bọn nó đứng ngắm sông và cười nói rôm rả.
Thằng dân quân xấu xí nhìn tao :
-Em về nha bác Hoa. Tối em đi trực nữa…
-Rồi ai chở tao về?
-Thì bác Hoa chịu khó đi bộ đi. Nhà gần mà…
-Tính rủ mày nhậu mà mày kỳ thiệt luôn á!
-Cái gì! Nhậu hả? Được! Được!
-Tiền nè! Mua vài lon bia với cái gì ngon ngon đi!
Thằng dân quân leo lên xe, nẹt bô chạy đi mất. Tao hỏi Nghi :
-Mày bị bệnh chắc đâu uống được bia đâu hả?
-Thôi thôi…Tao không uống được. Uống vào tim tao đập nhanh lắm. Mày tính nhậu thiệt sao?
-Ờ. Con Huyền biết uống không mày?
-Cũng..chút chút thôi..Tao nghi ngờ mày là giang hồ từ trước rồi Hoa à. Thì ra đúng như vậy. Học sinh chuyên gì đâu mà suốt ngày rủ tụi tao đi chơi. Mày tính bày cho tụi tao hư hỏng hả?
-Hihi. Cái lũ mọt sách này! Học nhiều thì cũng nhiêu đó điểm thôi. Lâu lâu tụi mình mới có dịp vui mà. Thoải mái chút đi! Ngắm sông kìa! đẹp quá chừng..
Tia nắng ngã vàng tựa lớp chất liệu sơn dầu sánh mịn, trải lên từng gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
Lát sau, thằng dân quân đã mua đầy đủ đồ về. Cũng hên là nó có mua nước ngọt. Không thì lại chẳng có gì cho Nghi uống.
-Nào! Cùng cạn ly. Ăn mừng cho tình bạn cây khế của chúng ta!
-Hahaa! Cái con Hoa pro điên khùng này…
Tụi tao vui vẻ tán gẫu cho tới khi những ánh mặt trời tắt hẳn. Tao biết Nghi sẽ sợ nơi này lúc trời đêm. Nên tìm chuyện nói với nó.
-Đề tài mà mày nộp hôm qua. Là viết về cái gì vậy Nghi?
-À..tao chỉ viết lan man những ý tưởng nghiên cứu nói về nhận biết bệnh tim bằng phương pháp vật lý thôi.
-Trời ạ! Nghe phức tạp vậy? Cái ấy thì nghiên cứu như thế nào nhỉ?
-Tao cũng chưa hình dung rõ các bước tiến hành. Tao vẫn đang tìm một ý tưởng cụ thể. Để dễ dàng đi sâu hơn.
-Còn…tên gì nhỉ? À! Thanh Nhã, Long với thằng Thế. Bọn nó viết về cái gì mà được vào đội tuyển EST vậy?
Bỗng, Nghi thở dài rồi đặt lon nước ngọt xuống. Mặt cậu ấy trầm ngâm :
-Tao nói cái này…bọn mày đừng cho ai biết…Lúc thầy Dương hỏi tao xong thì thầy ấy không hỏi 3 đứa kia nữa…Tao đoán..chỉ là đoán thôi..Nhà 3 đứa đấy rất giàu, cộng với tiếng tăm trong các kỳ thi…nên bằng cách nào đấy. Bọn nó đã được xếp vào đội tuyển EST cùng tao..
Huyền có thái độ mãnh liệt ngay sau khi nghe Nghi nói. Nó bóp chặt lon bia trong tay, nhìn nó có vẻ cũng đã say ngà ngà.
-Chứ còn gì nữa! Đoán gì mà đoán! Tao chắc chắn có “bàn tay đen” đã đưa tụi nó vào! Trừ Thanh Nhã thần tượng của tao ra. Thì thằng Thế và Long đều là bọn hống hách, kém nhận thức bên lớp mày!
-Ừm..mày nói đúng…Đó là lý do tao không chơi với bọn nó. Dù cho đã học chung từ lớp 10. Hình như bọn nó không thích tao..
Huyền đặt tay lên vai Nghi :
-Tao khuyên mày chân thành. Hãy rút khỏi cuộc thi này đi. Mày không thể sống giữa một bày sói khi mày là một con cừu.
Nghi lắc đầu :
-Cảm ơn Huyền. Nhưng…tao không muốn bỏ cuộc…Ước mơ của tao…Đó là giúp những người bệnh tim…như tao. Thêm cơ hội được sống một cách bình thường..Không phải suốt ngày lo nghĩ…về thời gian mình được tồn tại trên cõi đời này…
Tao im lặng, khẽ uống một hóp bia. Tao càng ngày càng xem trọng Nghi. Cậu ấy là một con người thông minh và giàu nghị lực.
Bỗng, trên bầu trời đen phía khu dân cư. Có âm thanh the thé vang vọng. Âm thanh rất đáng sợ khiến đứa nào cũng sởn hết tóc gáy. Huyền la lên :
-Ê tiếng gì nghe gớm vậy??? Con gì kêu đó???
Có lẽ Nghi và Huyền sống gần trung tâm nên ít nghe âm thanh này. Tao cười :
-Đừng có sợ. Tiếng chim cú heo thôi mà. Lúc nó phát hiện con mồi hoặc kêu đồng loại, nó thường tạo ra tín hiệu kiểu vậy.
Thằng dân quân nhâm nhi miếng bánh snack. Nó trề môi :
-Bác Hoa sai rồi. Cú heo đậu ở nhà ai kêu là nhà ấy chuẩn bị có người chết!
-Xì…Vớ vẩn! Mày đọc truyện ma cho lắm vào.
-Trời..bác Hoa thiệt khó tính lắm luôn á. Em nói có cơ sở khoa học đàng hoàng. Thấy em giang hồ boy rồi coi thường hả? Nói bác nghe nè. Khi người chuẩn bị chết, người thường phát ra một loại sóng âm đặc biệt có tần số trùng với tần số giao tiếp của loài cú heo. Chính vì vậy, cú heo nhầm tưởng đồng loại. Nó mới phát ra âm thanh để phản hồi.
Nghi mở to mắt nhìn thằng dân quân xấu xí. Trông cậu ấy có vẻ thích thú lắm :
-Thật…thật thế hả anh?
-Tất nhiên…Nhưng anh không nhớ rõ lắm. Em lên mạng tìm đi. Anh đã từng đọc một bài viết có nội dung như vậy..
Chợt. Nghi đứng bật dậy, khuôn mặt cậu ta rất mừng rỡ :
-Á!!! Em tìm ra ý tưởng để nghiên cứu rồi!!!
Huyền ngước lên nhìn, con bé ợ một cái :
-Ực..Sao..nói tao nghe với!?
-Là như thế này nè. Tao nhớ mình cũng đã từng đọc về các loại sóng dao động có hướng trong không gian đa chiều. Xung quanh cơ thể người luôn phát ra vô số loại sóng. Tao có thể dựa vào nguyên lý này để..Để phát minh ra một chiếc máy “bắt tín hiệu phát hiện cơn đau tim”!
Tao ngạc nhiên trước ý tưởng độc đáo đó. Tao vỗ tay tán dương :
-Thông minh lắm Nghi ơi! Chúc mừng mày nha!
Thế là vấn đề trăn trở của Nghi đã phần nào được giải quyết. Trông thần thái cậu ta tươi tỉnh hơn hẳn.
Bọn tao ngồi cùng nhau đến 9h thì ai về nhà nấy. Tao không say nhiều, nhưng con Huyền thì ói mửa tùm lum. Mắc mệt với con mọt sách này…(thật là trùng hợp. Khi tao đang viết đoạn này, tao cũng vừa đi nhậu với thằng dân quân về 😂 Bây giờ nó lên chức tiểu đội trưởng gì gì đó rồi).
….
Tao rất muốn kể chi tiết từng thứ diễn ra trong thời gian tao học tại đây. Tuy nhiên, tao không muốn câu truyện quá lê thê và nhiều chi tiết không cần thiết. Vì vậy, tao sẽ tua nhanh thời gian trong truyện. Chỉ đề cập đến những mốc quan trọng.
3 tháng tại ngôi trường chuyên đã trôi qua. Tao nghĩ mình vô cùng kiên cường khi đã lên hạng 49/51.
Thường niên vào dịp cuối năm, cận tết dương lịch. Trường này lại tổ chức cắm trại. Đây là dịp để các học sinh được nghỉ ngơi, vui chơi và kết thân cùng nhau. Cũng như bao ngôi trường khác, về hình thức đó là tổ chức đốt lửa trại tại trường. Học sinh sẽ làm hội chợ, thi cắm hoa, thi hóa trang,…và sẽ ngủ lại trong trường một đêm.
Tao vô cùng thích cái “phi vụ” này. Sáng hôm đó, tao dậy rất sớm. Để quần áo, nước hoa, son, sữa tắm,...vào balô. Cứ như đi xa vậy, nhưng cũng vì tao là con người rất kỹ lưỡng và hay lo chuyện trên trời…
Mẹ chải tóc cho tao. Tao rất thích như vậy. Mẹ hỏi :
-Con còn quên gì không?
-Dạ chắc đủ rồi. Con có mang theo tập để tối học bài nữa đó mẹ.
-Ngoan quá. Cục cưng Hoa của mẹ lớn rồi nha. À! Mẹ quên nữa.
Mẹ tao chạy xuống bếp. Lát sau mẹ đưa cho tao một bọc tỏi và muối hột.
-Cái gì kinh vậy??? Con không ăn đâu!
-Con nhỏ này. Nghĩ gì vậy? Mẹ muốn con mang theo. Để con có thể tránh ma quỷ tới gần con. Ngủ lại ở nơi không thần, không thánh. Hay còn gọi là đất dữ. Rất dễ bị ma chọc ghẹo.
-Trời ạ. Mẹ lúc nào cũng vậy. Chu đáo quá đi mất. Mà dạo này mẹ còn đi xem bói không đó?
-Không.- Cùng lúc ấy thằng dân quân tới trước cửa gọi vào.
Mẹ tiễn tao ra tới cổng. Hái một nhành hoa giấy hồng tươi. Cài lên tóc tao. Mẹ nói :
-Bách Hoa Tiên Tử sẽ bảo vệ con.
-Dạ…Mẹ ăn uống đầy đủ, giữ sức khỏe nha. Trưa mai con về. Thưa mẹ Hoa đi học..à lộn..Đi cắm trại.
-Hì hì…con bé này!
Thằng dân quân chở tao trên con xe cũ dưới những tia nắng hồng của buổi ban mai. Như cũ, nó lại thổi khói thuốc lá lung tung, làm tao khó chịu hết cỡ.
-Xa bác Hoa một ngày. Em sẽ nhớ bác Hoa lắm.
-Thôi tào lao đi. Ờ mà…Tao thấy hơi sợ sợ khi ngủ lại trường.
-A! Bác Hoa nhắc em mới nhớ đó! Em có cuốn sách quên đưa bác Hoa!
-Hả? Sách gì?
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
#8
Thằng dân quân thắng xe cái két. Người tao đập vô lưng nó. Nó xuống xe, lấy từ trong cái túi đeo chéo ra một quyển sách. Thứ ấy trông khá cũ kĩ, giấy đã sẫm màu, nhưng vẫn nhìn rõ chữ. Đó là một cuốn sách được viết bằng tiếng Anh. Tiêu đề là Exorcism. Gì nhỉ? Ối! "Thuật trừ tà"???
-Mày lấy đâu ra cuốn ngoại văn này vậy??
-À. Bác Hoa còn nhớ hồi đó em nói sẽ giúp bác hỏi thầy ở nhà thờ không? Em đã kể cho thầy nghe. Và thầy cho em mượn quyển sách này. Thầy nói chỉ nên tham khảo, đọc để cải thiện trình độ đọc văn bản tiếng Anh thôi. Em có nó bữa giờ rồi nhưng mà quên đưa bác Hoa.
-Hay lắm đồ xấu xí!!!Hihi!!!Cảm ơn mày nha!!Gửi lời cảm ơn thầy dùm tao luôn!
-Hà hà! Có gì đâu, bác Hoa vui là em vui rồi. Bác Hoa nhớ ngủ mơ nhiều nhiều rồi cho em xin con số nha...
Tao đến trường. Hôm nay thật đặc biệt. Những cái trại xinh xinh đã được dựng lên phía sân sau. Sân trước đầy gian hàng ẩm thực của các lớp từ 10 đến 12. Tao không được lớp trưởng giao phó cho nhiệm vụ gì cả. Như vậy cũng đỡ, tham gia như một vị khách còn hơn phải đứng bán đồ ăn mà không ai thèm mua. Trông đứa nào cũng vui cười, nhộn nhịp. Lòng tao như vui lây. Ngôi trường này đã được hồi sinh. Bớt đi cái sự nghiêm trang và căng thẳng của học thuật. Nhưng...một năm cũng chỉ có một ngày như thế này...tiếc nhỉ...
Tao đến gian hàng của lớp mình. Huyền đang đứng chiên cá viên chiên với vài đứa nữa, trông mới hấp dẫn làm sao.
-Ê! Cho tao xin một miếng nha!
-Xin gì mà xin! Mua chứ không có xin!
-Vậy để tao đứng kéo khách nha, rồi cho tao ăn được không? Một miếng thui..nha nha!
-Nay mày bị chết đói hả Hoa pro. Rãnh quá không gì làm thì đi kiếm thằng Nghi tâm sự đi. Nó suốt ngày cứ cắm đầu vào công trình nghiên cứu. Hôm nay được nghỉ ngơi mà nó cũng chui vào góc nào đó để đọc tài liệu rồi.
Tao gật đầu. Xoay người lại. Đúng lúc ấy, tao va phải thằng Thế đang đi tới.
-Mù hả?
Tao biết mình sai nên nhẹ giọng :
-Mình xin lỗi..bạn có sao không?
Thằng Thế nhìn tao với đôi mắt khinh bỉ, nó nhếch mép :
-Bạn vừa chạm vào và làm dơ cái áo Pink Nobleman Jacket của Gucci trị giá 16 triệu của mình. Chưa hết, bạn còn vô tình dẫm nhẹ vào đôi giày Nike Air Jordan 10 retro trị giá 8 triệu của mình. Ngoài ra bạn còn nhìn vào chiếc dây chuyền vàng bốn số chín đính đá Saphia trên cổ mình trị giá 34 triệu, sự quê mùa của bạn làm nó bị bớt long lanh. Rồi! Bồi thường đi! Đừng nói nhiều.
Tao nhăn mặt không hiểu thằng dở hơi này đang thể hiện điều gì. Tao quay qua nhìn Huyền. Con bé nhíu mày, cười nửa miệng :
-Dù bạn có giàu đến cỡ nào. Thì bạn cũng chỉ là một thằng ăn bám gia đình. Một thằng con trai cưng mà thôi.
Những đứa lớp tao có mặt ở đấy đều hoảng hốt nhìn Huyền. Bọn nó ngăn Huyền đừng nói nữa. Dường như đứa nào cũng sợ thằng Thế.
-Khá! Khá lắm! Không biết gốc gác bạn cỡ nào mà dám nói giọng đó với mình! Tụi bây đâu??
Lập tức. Một đám nam sinh trông khá bậm trợn. Bọn này hình như không phải học sinh ban chuyên mà là lớp thường.
-Đập hết cái gian hàng này cho tao!!
Quá bối rối và sợ hãi. Tao dang hai tay ra ngăn cản :
-Ê ê đừng mà! Mình gọi cho thầy giám thị đấy!
-Haha! Bạn nghĩ là mình sợ sao?...Lên nhanh tụi bây! Đập nát cho tao!
 
#9
proxy.php?image=https%3A%2F%2Fstorage.googleapis.com%2Fimgvn%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-2.jpg&hash=1b427ffc7f9e4decf51fab4994cf037d


Truyện Lời Nguyền Học Thuật.

Tác giả: Phạm Đào Hoa. ( FB: https://bitlylink.com/t2yUD )

Phần 4 : Lễ cắm trại âm hồn
Bọn chúng lao và bẻ những lá cờ trang trí. Đá văng cái biển gian hàng. Thằng Thế cười hả hê trước việc làm của bọn đàn em. Tao thì chỉ là một đứa chết nhát vô dụng. Con Huyền vẫn cố chống trả lại quyết liệt. Thằng nào lao vào là nó tát bốp bốp như con đẻ. Huyền có sức mạnh và bản lĩnh thật phi thường. Tao ôm khư khư, ghị lại cái bếp gas mini. Nhưng thằng côn đồ trước mặt vẫn cố giật nó....
-Dừng tay!
Một giọng nói hùng hồn phía sau tao. Thật ngạc nhiên, ai thế nhỉ? Trời! Một cậu nam sinh có vóc dáng rất cao. Tao chỉ đứng tới nách thôi. Khuôn mặt đẹp trai ẩn sau cặp mắt kính tri thức.
Cậu ta tiến lại gần tao. Cậu ấy tính làm gì thế nhỉ?
-Bốp!!!
Ối! Cậu ấy đấm thằng vào mặt thằng đang dằn co chiếc bếp gas với tao. Máu mũi của thằng đó xịt ra sau cú đấm đầy uy lực.
Chàng trai mà tao vẫn chưa biết là ai quát lên :
-Bọn mày cút ngay! Ăn hiếp mấy đứa con gái hay ho lắm sao?
Thằng Thế nghiến răng tức giận, nhưng nó phải ngậm cục tức vào trong. Dường như nó cũng biết không nên động vào chàng trai này.
-Được lắm...Đi thôi bọn bây!
Thằng Thế lườm hết từng đứa trong lớp tao đang đứng ở gian hàng :
-Tụi mày chờ đó! Chưa xong đâu!
Đám học sinh hung hăng như dã thú. Phút chốc đã co lại chẳng khác gì lũ chuột nhắt. Bọn chúng vừa đi mất thì chàng trai ấy nhìn tao và mọi người :
-Các bạn có sao không?
Lớp tao đồng loạt trả lời. Lũ con gái đứa nào cũng làm duyên làm dáng :
-Không sao!
-Tụi mình không sao! Cảm ơn Thiện nha! Hí hí!
Chàng trai ấy nở một nụ cười rất cute :
-Để mình giúp các bạn sửa lại gian hàng.
-Hí hí!
-Thế thì còn gì bằng. Yêu chết mất thôi…
Mắt Huyền sáng rỡ, nó nói nhỏ với tao :
-Biết đó là ai không? Chí Thiện lớp 11 chuyên Anh đó. Vừa là phó bí thư đoàn trường. Vừa là người đứng đầu của câu lạc bộ Ngôn ngữ. Gia thế khủng hơn mấy thằng ất ơ lúc nãy nhiều. Lại còn…quá đẹp trai và tốt bụng.
Tao ngơ ngác. Đúng là trường chuyên toàn hội tụ siêu nhân. Trên đời có người hoàn mĩ như trong truyện ngôn tình thế cơ à? Nhìn Thiện hì hục giúp đỡ dựng lại gian hàng. Lũ con gái vây quanh. Tao chợt suy nghĩ đến bọn con trai phong lưu, đào hoa. Tao lắc đầu. Không được. Ai thích chứ riêng tao thì thấy không ổn. Nếu có cảm tình thì chỉ là chút biết ơn vì đã cứu nguy cho lớp mình.
Tao chạy đi tìm Nghi giữa sân trường nhộn nhịp. Chắc cậu ấy đang ở sân sau, dưới gốc phượng bọn tao vẫn thường ngồi. Nghi đang đọc tài liệu, kế bên là thằng nào ấy nhỉ?
-Hi Nghi! Học ít thôi! Hôm nay là ngày xả stress mà..
-A! Hoa pro! Ngồi đi. Tao sắp nộp bài lên thành phố rồi. Nên thời gian này phải tranh thủ từng giờ.
-Mà ai đây!?
-À. Đây là Tú. Biệt danh Tú dẹo. Học chuyên sinh, chung lớp Thanh Nhã đó.
-Hé lô! Má Hoa. Nghe đến bà lâu rồi, giờ mới được diện kiến. Người gì đâu mà xinh như hoa á. Đã vậy còn thơm thơm nữa. Xài nước hoa hiệu gì vậy bà nội.
Tao trợn mắt. Thằng Nghi chơi với bê đê hả trời? Sao trước giờ không thấy nó nhỉ?
-Ủa? Hai người quen biết nhau lâu chưa?-Tao hỏi.
Tú dẹo với dáng người ẻo lả. Nó điệu đà trả lời :
-Mới biết đây à. Do hay thấy Nghi dễ thương qua lớp thảo luận với Nhã. Cho nên tình cờ quen được á. Mấy má cho tui chơi chung hội đi. Bên này tụi nó lo học không à. Nghe nói chơi với mấy má dzui lắm. Í hí hí..
Tao vuốt mồ hôi trên trán :
-Ờ ờ..cũng được..Mà qua gian hàng lớp tao đi. Sân sau nhìn mấy cái trại chán quá à. Nghi ơi! Cứ từ từ rồi học, giữ gìn sức khỏe nữa chứ. Đi chơi với tao đi..Nghi…
Nghi và tao rất thân. Nên thấy tao năn nỉ mãi, nó cũng bằng lòng. Vậy là từ nay nhóm tụi tao có thêm một thành viên mới. Tú dẹo. Nhưng chính tao cũng không ngờ được. Sự xuất hiện của nó có tác động rất lớn đến diễn biến sau này…
Bạn đang đọc truyện của tác giả Phạm Đào Hoa (Facebook. com/huynhdaohoapham)
Một ngày với biết bao hoạt động vui chơi bổ ích. Nào là kéo co, nhảy bao bố, đi cà kheo,…Thật là vui. Nhưng tao chỉ xem mà không tham gia. Con người tao lười hoạt động lắm. Thích ngủ với học bài thôi..
Thế là một ngày cũng qua đi. Khoảng 5h chiều, giáo viên chủ nhiệm tập hợp học sinh lại trại. Cái trại bé tí, chỉ để trang trí cho đẹp. Chứ bắt cả lớp 51 người chui vào, chắc tao bẹp dí như con gián. Tối nay chắc chắn sẽ phải vào các dãy lớp để ngủ rồi…
5h30. Tất cả các phòng vệ sinh ở các khu đều chật kín người. Bọn học sinh đang tranh nhau đi tắm, tao biết khá nhiều đứa sợ ma như tao nên chẳng dám tắm trễ đâu. Tao với con Huyền đảo qua đảo lại mấy vòng vẫn chẳng thấy cái nhà vệ sinh nào còn chỗ. Huyền mới ngỏ ý :
-Tao biết 1 nhà vệ sinh mà không có đứa nào dám tới tắm.
-Ở đâu?
-Khu D. Lầu 4.
Tao giật mình :
-Mày đùa hả? Chỗ đấy gần nơi chị Trúc Loan từng tự vẩn đó!
-Thì sao? Mình chỉ tắm thôi mà. Miễn đừng chọc phá người ta, thì đâu ai rãnh mà quật lại mình.
-Trời ạ. Huyền ơi là Huyền. Kiến thức hóa học mày tốt mà kiến thức tâm linh mày yếu quá! Theo quan niệm. 6 giờ chiều là cột mốc giới âm trỗi dậy. Mày không sợ bị nhát hả?
-Haha. Tao không quan tâm. Tao chỉ cần tắm thoải mái. Không bị chen lấn là được rồi. Mày ngửi mà coi. Người tao toàn mùi dầu ăn với mồ hôi. Tởm lắm…
-Ờ…thôi cũng được..Nhưng mà tới lầu 3 trước đi. Nếu đông thì mới lên lầu 4 nha…
Đúng là trời xui đất khiến. Nhà vệ sinh lầu 3 chật kín học sinh lớp 12. Bọn tao đánh liều mon men lên lầu 4.
Vừa bước lên nấc đầu tiên. Một cảm giác lạnh sóng lưng đã khiến tao phải khựng lại. Bọn tao bắt gặp một cô lao công đang đứng quét rác ở hành lang. Thấy bọn tao, cô liền cười :
-Hai đứa học lớp nào mà gan vậy? Hay mới chuyển tới trường này?
Huyền nhún vai :
-Đâu có. Tụi em ở đây lâu rồi. Lại còn biết chuyện nữa. Nhưng vì cần được tắm mới mò lên nè.
Cô lao công trầm ngâm :
-Kể từ 5 năm trở lại đây. Cái dãy lầu này chỉ dùng khi quá tải lượng học sinh. Còn bình thường thì bỏ hoang, nhìn đi!
Tao và Huyền đưa mắt nhìn dãy lớp thẳng tấp. Vắng lặng, cũ kĩ và lạnh lẽo dưới trời chiều tím tía mờ ảo. Các lớp học đều được khóa kỹ lại.
-Vậy cô có thường lên đây dọn dẹp không?-Tao hỏi.
-Một tuần một lần. Trên này chỉ đa phần là bụi và tàn thuốc lá của mấy đứa lén hút thôi. Ngoài ra chẳng có gì để phải dọn nhiều.
-Thế…cô có gặp hiện tượng gì lạ ở chỗ này không?
-Thôi thôi. Cô không dám kể đâu. Mấy đứa tắm lẹ rồi xuống nhé. Cô đi đây. Đừng ở trên này quá lâu.
Sau lời nhắc nhở, cô lao công dần khuất sau cầu thang.
Tao và Huyền nhìn nhau. Con bé vỗ vai động viên :
-Sợ cái gì. Mày là Hoa pro mà. Nếu đúng như lời mày kể, mày có những khả năng tâm linh đặc biệt như ; thương lượng với ma quỷ…thì việc chi phải nghĩ nhiều nữa? Đi tắm thôi!
Tao và Huyền bước vào căn nhà vệ sinh nằm cuối dãy. Tao bật công tắc ở phía ngoài lên “Tách!”. Chà! Nơi này cũng sáng sủa, không đến nỗi quá tệ. Chắc vì ít ai dùng nên nó vẫn còn mới và sạch sẽ.
-Ê Huyền! Đừng vào căn phòng cuối cùng nha!
-Hả? Sao vậy?
Trong nhà vệ sinh có 4 phòng. 3 cây đèn huỳnh quang phía trên sáng trắng.
-Ừm…Bởi vì những âm hồn…thường hay lẩn trốn ở căn phòng cuối cùng của nhà vệ sinh.
-Haha! Mày cứ tự làm mình sợ không à! Thôi! Vô tắm đi. Mày phòng đầu tiên, tao tắm ở phòng thứ hai. Thế nhé.
Tao đóng cửa lại. Treo balô trên chốt. Cởi đồ ra, tao cho nó vào một bọc ni lông. Tao cầm cái vòi lên, lấy chút sữa tắm và bắt đầu xả nước. Tiếng nước vang vọng trong phòng kín tanh tách. Nước ở đây…rất lạnh. Một hồi sau. Cảm thấy không gian quá tĩnh lặng, tao liền bắt chuyện với con bạn thân :
-Ê Huyền! Lát nữa ăn gì?
Tiếng con bé ấy vọng từ phòng bên kia qua :
-Tắm thì lo tắm đi! Lát xuống canteen rồi tính.
-Nhưng mà…Ê Huyền ơi. Mày nghĩ Nghi có thi đậu giải EST không?
-Tất nhiên là đậu.
Bỗng dưng hai tai tao có cảm giác rất lạ. Hình như…Giọng con Huyền…Đã thay đổi thì phải? Sao giọng nói ấy không giống như giọng của nó??Hay là do nơi này âm thanh quá vang nhỉ? Tao tiếp tục hỏi :
-Mày nghĩ xem sau khi thi đậu. Tụi mình sẽ kêu Nghi dẫn tụi mình đi đâu chơi?
-Xuống địa ngục!
Da gà tao nổi lên từng cục. Miệng tao run run :
-Mày…mày nói gì vậy? Tại sao lại xuống địa ngục?
Rầm!!! Rầm!!! Rầm!!!
-Hoa! Hoa pro!!! Hoa pro!!! Sao mày tắm lâu vậy?? Ngủ trong đó rồi hả??? Hoa!! Hoa!!!
Tao giật mình. Con Huyền đang đứng ở ngoài gọi tao. Nó gõ vào cửa liên hồi. Ủa? Sao vô lý vậy?
Tao như vừa thoát khỏi một thế giới khác. Tao vội đeo mắt kính. Lấy khăn lau người rồi nhanh chóng mặc đồ vào.
Mở cửa ra. Con Huyền đang đứng chống tay trên hông. Đôi chân mày của nó nhíu lại.
-Nãy giờ tao kêu mày có nghe thấy không vậy?
-Ờ..ờ..có có..Xin lỗi..
Tao và Huyền rời khỏi nhà vệ sinh. Cảm thấy ngờ ngợ, tao liền hỏi :
-Khi nãy mày nói gì vậy?
-Hừ. Cái con này. Tao nói với mày quá trời quá đất luôn. Mà tự nhiên mày im re. Lo quá. Tao mới tắm nhanh rồi ra gọi cửa mày đó! Mày ngủ gục hả?
-À không..không có…không có gì đâu…chắc tao bị nước vào tai thôi…
Rời khỏi lầu 4, tao vẫn ngoáy đầu nhìn lại. Tao có một cảm giác rất bất an. Liệu đó có phải là điềm báo của sự dữ…
….
8h tối. Sau khi học sinh đã ăn xong tại nhà ăn của trường. Mọi người được sự chỉ đạo tập trung ở sân trước và sau. Khối 12 và 10 ở sân trước. Riêng khối 11 và các lớp thường thì ở sân sau. Hai ngọn lửa sáng rực được đốt lên. Đây cũng là lúc lễ hội hóa trang chính thức bắt đầu.
Lớp nào cũng đã thuê đồ sẵn dành cho 10 bạn đại diện dự thi. Tao cũng bị bắt dự thi cái này. Lớp trưởng chọn những đứa xếp hạng thấp nhất lớp tham dự..như một cách hành hạ…
May mắn cho tao. Bọc đồ thuê vừa tới trại, tao đã tranh thủ dành được một bộ rất ngầu. Đó là cái nón và áo phù thủy nhà Gryffindor(Phim Harry Potter). Tao chạy đi thay đồ. Thấy cây chổi của bà lao công. Tao mượn luôn. Nguyên bộ hóa trang này giống như dành riêng cho tao vậy. Tao mặc rất vừa vặn.
Vừa bước vào đám đông. Ai cũng trầm trồ nhìn tao. :
-Ôi xinh quá!
-Xinh vãi! Dễ thương ghê!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
#10
Tao ngại đỏ cả mặt. Che hai tay lên gò má ửng hồng.
-Hot girl có khác!
-Đúng là hot girl mà!
Ủa? Có gì đó hơi sai sai thì phải. Tao quay đầu lại.
Trời ạ! Thì ra là Thanh Nhã. Con bé ấy đang đi sau lưng tao. Mọi người khen nó à?
-Con phù thủy xấu xí này tránh qua một bên đi!
-Ừ tránh ra đi! Nhìn thấy ghê quá!
Thật tủi thân. Tao đứng nép vào đám đông. Thanh Nhã bước đến đâu, mọi ánh nhìn đổ dồn đến đấy. Thanh Nhã đang mặc chiếc áo váy trắng tinh khôi. Trên đầu còn có vương miện. Nhìn nó như một thiên thần lộng lẫy.
-Bạn dễ thương lắm.
Tao giật mình. Một giọng nói khá quen ở bên tai. Xoay đầu qua nhìn. Ô! Là Chí Thiện.
-Bộ áo phù thủy này rất hợp với bạn. Ai cũng nghĩ phù thủy là xấu xa, nhưng theo mình, những phù thủy đều mang trong mình tâm hồn rất tốt đẹp. Bạn cũng như vậy. Đào Hoa.
Mặt tao cứng đờ. Thằng này đang thả thính mình à? Nghe là đã thấy giả tạo rồi. Tao liền cúi đầu, rời khỏi chỗ ấy.
….
Sau hai tiếng đồng hồ làm trò hề quanh đám lửa trại. Tao cũng có được một lượng “fan” hâm mộ. Cứ thấy mặt tao là bọn nó kêu “Ê phù thủy!”. “Ê con phù thủy 4 mắt”. “Ê đừng biến tao thành ếch nha.”
Đúng là dở người..
11h. Tất cả học sinh theo sự chỉ đạo của lớp trưởng lên các phòng học để ngủ. Bàn ghế được kéo qua sát một bên, chỗ trống trãi chiếu ra. Những cái chiếu này là chiếu của bọn học bán trú. Tuần nào cũng được giặt rất sạch sẽ.
Tao đã yên vị nằm bên cạnh Huyền. Đắp chiếc chăn ấm áp mang theo từ nhà lên người, tao bắt đầu lật cuốn sách “Thuật trừ tà” đọc những trang đầu tiên. Hình mô tả kinh dị đập vào mắt tao. Là ảnh cái đầu của một con quỷ.
Quyển sách thật sự rất lôi cuốn. Cụm từ nào không hiểu, tao tra Oxford Dictionary ngay và chép vào một quyển sổ nhỏ. Bọn mày muốn lên trình Reading và từ vựng, có thể áp dụng cách này nha.
Chương đầu của sách mô tả về các loại quỷ thường xuất hiện ở Tây Âu và Mỹ La-tin. Còn đưa ra những mô tả về hình dạng. Cách quỷ phá hoại và thuật mà quỷ sử dụng. Mãi mê đọc, cũng đã gần 12h.
Con Huyền đặt điện thoại xuống, không chơi game nữa. Nó lay lay người tao :
-Ê khát nước với mắc quá Hoa ơi. Đi chung không?
-Hở. Gì á? Đi đâu? Gần 12 giờ rồi.
-Đi xuống dãy C. Chỗ ấy có máy nước lạnh. Tao không uống nước đá là tao khó ngủ lắm.
-Trời lạnh như vậy mà mày muốn uống nước đá? Khùng.
-Giờ mày có đi không? Hay là muốn tao thọc léc mày đến chết.
-Ê ê đừng…đừng! Để mấy bạn xung quanh ngủ nữa. Đi thì đi.
Tao và Huyền bước trên dãy hành lang. Gió cuối đông thổi hiu hiu lạnh bạt hồn. Vài chiếc bóng đèn phía trên vẫn còn mở. Nhưng chiếc sáng, chiếc tắt, trường hẳn là muốn tiết kiệm điện.
Tới dãy C, đối diện dãy D. Tao mới giật mình. Nơi cái bồn nước máy cách chỗ xác Trúc Loan từng ngã xuống độ 10 bước chân. Chỗ này là phòng của ban Khoa học xã hội. Nên chẳng có ai ở đây vào giờ này cả. Đèn tắt hết. Để cái bình nước chớp chớp tia led đỏ rực giữa khung cảnh tối tăm.
Tao hối thúc Huyền :
-Lấy nhanh nhanh lên! Gió…gió thổi lạnh quá.
Huyền cười :
-Cứ bình tĩnh đi.
Nó dùng chai loại bự để hứng nước. Xung quanh không một bóng người. Chỉ có tiếng gió luồng qua từng kẽ hở của các dãy lầu, hú lên từng hồi não nề. Con Huyền vừa lấy nước vừa hát vu vơ. Chợt, mặt nó tái xanh :
-Ê..ê…Hoa ơi..
-Cái gì?
-Mày..mày nghe thấy mùi…mùi gì không?
-Có..tanh tanh..
Tao trừng mắt. Lập tức cầm điện thoại rọi thẳng đèn vào chai nước Huyền đang cầm trên tay.
Thứ nước trong ấy…đặc quánh và…đỏ lòm.
 
#11
proxy.php?image=https%3A%2F%2Fanhcdn.com%2Fimages%2Fnguyen_rua_hoc_thuat-4.jpg&hash=5aa8dd80087287b91ac30b88a53dcd13


Nó dùng chai loại bự để hứng nước. Xung quanh không một bóng người. Chỉ có tiếng gió luồng qua từng kẽ hở của các dãy lầu, hú lên từng hồi não nề. Con Huyền vừa lấy nước vừa hát vu vơ. Chợt, mặt nó tái xanh :
-Ê..ê…Hoa ơi..
-Cái gì?
-Mày..mày nghe thấy mùi…mùi gì không?
-Có..tanh tanh..
Tao trừng mắt. Lập tức cầm điện thoại rọi thẳng đèn vào chai nước Huyền đang cầm trên tay.
Thứ nước trong ấy…đặc quánh và…đỏ lòm.
Quá kinh hãi, tao tung đòn Vô Ảnh Cước. Đá bay chai nước trên tay Huyền ra xa. Con Huyền ngớ người, nó trơ mắt vì sức mạnh của tao..mà hình như không phải...

-Hoa??Mày làm cái quái gì vậy???

-Ghê!!Ghê lắm!!! Mày không thấy gì sao??? Sợ quá hic hic...

Huyền chạy lại chai nước đang nằm dưới đất. Nó nhặt lên :

-Mày bị khùng hả? Tốn công tao lấy nước nãy giờ! Đổ ra hết trơn rồi! Bắt đền mày đó! Trời ơi! Cái nắp đâu??

Tao ngơ ngác rọi đèn pin vào Huyền. Chai nước móp méo vì đòn đá của tao, ngoài ra nó hoàn toàn bình thưong? Thật vô lý? Không lẽ mình bị ảo giác?

-Ê! Rõ ràng khi nãy mày nghe thấy mùi tanh tanh đúng không???

Huyền tiến lại gần vòi. Càu nhàu trong miệng :

-Tao nghĩ chỉ là mùi sắt gỉ sét hòa vào gió tình cờ bay ngang qua đây.

-Không phải! Tao đã thấy...

-Hoa pro! Chúng ta là những người có thế giới quan duy vật, mọi thứ đều lý giải trên cơ sở khoa học. Sắt trong không khí lâu ngày, phân tử sắt sẽ trở thành ion sắt 2+ cộng 2e âm. Ion sắt 2+ sẽ bị oxi hóa trong khí quyển tạo thành sắt 3+. Phản ứng axit bazo diễn ra, sắt 2+ và 3+ kết hợp với hơi nước tạo thành hidroxit sắt 3 và hidroxit sắt 2,.... Cuối cùng là sự cân bằng mất nước tạo thành oxit sắt. Đây là một trong những thành phần cốt lõi tham gia tổng hop nên Hemoglobin của máu. Chính vì vậy, nghe thấy mùi tanh tanh như máu trong không khí chẳng phải là hiện tượng ma quái gì cả!

Tao bất lực sau lời giải thích hack não của con Huyền. Không lẽ Huyền không thấy những gì tao đã thấy?

Mà thôi, dù sao thì tao cũng chỉ hy vọng là mình nhìn nhầm.

Sau khi lấy nước xong, tao và Huyền cùng nhau quay trở lại chỗ ngủ.

Tao nhắm mắt, hôm nay đủ mệt rồi...

Bạn đang đọc truyện của tác giả Phạm Đào Hoa(facebook. com/huynhdaohoapham)

Kể từ ngày cắm trại. Tú dẹo gia nhập chơi cùng với tụi tao. Phải công nhận con bóng cute này rất giỏi môn sinh học. Trong thời học cấp 3, tao sợ nhất là cái môn này. Nhờ có nó mà tao thông suốt được nhiều điều. Đến luc học đại học, tao vẫn còn sợ mỗi khi làm đề tài liên quan đến phân tích sinh hóa...

Ngoài việc ấy. Còn có một điều mới nữa. Đó là thằng Thiện học chuyên anh. Thằng này không biết bằng cách nào mà có số điện thoại lẫn facebook của tao. Nó nhắn tin cho tao rất nhiều, đa phần là hỏi bài môn hóa. Ban đầu tao cũng chỉ nghĩ, bạn bè hỏi bài, giúp nhau trong học tập là lẽ thường tình. Nhưng càng về sau, tao càng phát hiện nó có ý...theo đuổi tao. Và tao biết Thiện là một thằng có thế lực trong trường, là người trong mộng của biết bao nữ sinh. Nếu tao chấp nhận tình cảm của nó, tao sẽ không được yên ổn. Thêm một lý do nữa, tao chỉ là một đứa rất bình thường. Ngoại hình tầm thường, học lực xếp hạng luôn cuối bảng, lại còn mờ nhạt cực kỳ trong các hoạt động của trường. Thấy nó bám theo như thế, tao chỉ nghĩ rằng mình nên cảnh giác...

Có đôi lần, Thiện rủ tao đi xem phim hoặc uống trà sữa. Nhưng tao đều từ chối. Huyền biết chuyện, con bé nghĩ thằng Thiện thật lòng thích tao. Huyền nói Thiện là thằng chưa bao giờ dính phốt đào hoa hay bắt cá. Nó tốt như vậy thì tao nên đồng ý. Thậm chí Huyền còn cho rằng, thằng Thiện đã thích tao từ trước, nó đã nhìn tao rất lâu, lúc mà nó vô tình thấy tao ở hội trường nằm ngủ. Nhưng mà...lúc này, tao chỉ quan tâm tới việc học và Nghi...

Đầu tháng 4, khi mùa hạ sớm vắt vẻo trên hàng phượng già trổ hoa đỏ rực. Cũng là lúc bài nghiên cứu của Nghi có kết quả từ thành phố trước khi đem ra dự tuyển EST.

Hôm nay, nhìn Nghi lên nhận giải trước toàn trường mà lòng tao vui lắm. Thanh Nhã và 2 đứa tiểu nhân cũng đứng kế bên. Đây chỉ mới là một "cửa" mà thành phố đặt ra, phần thưởng vẫn còn ít, tiếng tăm chưa bao nhiêu. Hơn hết, tao hy vọng mọi chuyện sẽ cứ mãi ổn thế này. Dù kết quả vào tháng 11 công bố từ EST có ra sao đi nữa...Thì tao vẫn mong được thấy nụ cười trên môi Nghi mỗi ngày...

Kỳ nghỉ hè bắt đầu. Vừa nghỉ ngơi được vài hôm, tao lại phải vác balô bôn ba chốn học thuật.

Ngày luyện thi đại học tại trường, chiều tối qua Đại học Quốc Gia luyện thi IELTS. Thời gian để tao đọc sách và xem tivi dường như bằng không. Nhưng tao nghĩ mình vẫn còn đỡ hơn những đứa bạn khác. Đặc biệt là Nghi. Cậu ấy hoàn toàn dành trọn thời gian ở thư viện hoặc phòng nghiên cứu của trường. Một ngày Nghi chỉ ngủ...4 tiếng.

-Này Nghi. Sao càng ngày mày càng phải nỗ lực nhiều vậy?

-Nhã và 2 thằng kia..bọn no rút ra khỏi dự án rồi. Chỉ còn một mình tao theo đuổi thôi.

-Cái gì? Vậy nghĩa là mày phải gánh vác toàn bộ công trình nghiên cứu?

-Đúng..Tao biết việc này quá vất vả nên 3 người kia bỏ cuộc. Nhưng tao quyết theo đến cùng.

-Tuyệt lắm Nghi ạ. Một mình cũng không sao đâu. Mày sẽ ôm trọn học bổng mà chẳng cần chia cho ai hết! Hihi... Tao luôn ủng hộ mày. Cố lên!

Đằng sau lời chúc là vô vàn nỗi buồn. Tao chỉ muốn Nghi có cuộc sống đỡ áp lực hơn. Thời gian mà bọn tao ngồi quây quần tám chuyện bên ly trà sữa, hay dạo bước bên bờ sông cũng không còn nữa nhiều như trước nữa rồi. Tuy nhiên, việc ấy không làm cho tình bạn giữa bọn tao bớt đi. Những ngày thằng dân quân xấu xí không chở tao về nhà được. Nghi đều lấy chiếc xe đạp điện cũ đưa tao về rồi lại lặn lội trở lại trường tiếp tục nghiên cứu. Nhà Nghi không khá giả, nhưng nghị lực là thứ tài sản nhiều nhất mà cậu ấy có...

...

Mùa hè của tao. Thật buồn dưới những cơn mưa rào đến rồi đi. Cũng giống như tình yêu, mà không, đó không phải tình yêu. Tưởng chừng tao đã gặp được mối tình trăm năm. Nhưng rồi người ấy cũng biến mất vĩnh viễn (Đọc truyện Sinh Ly Tử Biệt-Search tên truyện kèm tên Phạm Đào Hoa). Tao đã rất đau lòng, đến mức chẳng còn tâm trí để nghĩ đến việc, mình sẽ mở lòng để có tình cảm với ai thêm một lần nữa. Nhưng, Thiện vẫn luôn bám theo tao, mặc cho tao vô tâm tới mức không đọc tin nhắn hoặc “đã xem”. Tao tránh né ánh mắt của Thiện khi bắt gặp ở trường. Rồi...thời gian cũng qua đi. Như cách tao đang tua nhanh câu truyện này.

Trường bắt đầu học kỳ mới cho học sinh 12 vào đầu tháng 8. Giáo viên cố gắng đua chương trình để hoàn thành giáo án chỉ trong 4 tháng. Đây là cách mà các trường chuyên vẫn thường làm, giúp học sinh có nhiều thời gian tập trung ôn thi đại học ở học kỳ sau. Nhớ lại ngày tháng ấy tao vẫn còn sợ. Vừa ăn xong ổ bánh mì buổi chiều lại lăng xăng vào học buổi tối. Đầu óc luôn trong tình trạng tràn ngập chữ và số. Tóc tai bù xù, nhiều sợi bạc trắng, da cũng khô và nhợt nhạt hơn. Nhưng vẻ bề ngoài của tao không làm Thiện từ bỏ ý định. Phải công nhận thanh niên này rất lì.

Vào một buổi tối trời mưa. Chiếc điện thoại trên bàn tao rung inh ỏi khi tao đang học bài. Đầu dây bên kia chẳng ai khác, đó là Thiện :

-Cậu đừng làm phiền tớ nữa. Có được không? Tớ phải học bài!

“-Đừng vô tâm với Thiện nữa mà...Hoa ơi..Thiện nhớ Hoa quá...Hoa pro...”

-Sao giọng cậu hôm nay lạ vậy?

“-Hoa là lý do làm Thiện say..ợ..ợ..Hoa ơi...Hoa à...Hoa chuyên hóa ơi..Cho Thiện biết phương trình nào dẫn vào tim Hoa nhé!?..ợ..”

-Thôi vớ vẩn đi!

“-Gần một năm Thiện theo đuổi Hoa rồi...ợ...Sao Hoa vẫn như tảng băng lạnh ở vùng cực Bắc vậy?...”

-Tôi cúp máy đó!

“-Khoan! Khoan đã Hoa ơi!..ợ...Sao Hoa đều vứt hết quà của Thiện vào sọt rác..Sao Hoa đều seen tin nhắn của Thiện?..ợ..Hay Thiện không đủ chân thành..Được rồi...Thiện sẽ công khai...ợ..cho cả trường biết..Thiện thích Hoa...Để Hoa tin Thiện không phải con người bắt..ợ..cá hai tay..”

Tao lắc đầu, gác máy. Ném điện thoại lên giường. Không biết nó lại tính bày trò gì nữa. Quả thật, nhiều người đọc đến đây sẽ nghĩ tao thật chảnh. Nhưng ai cũng như ai. Một khi đã không thích thì chỉ có cách cố làm người khác từ bỏ mình. Duyên phận và tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu. Và không phải người con gái nào cũng thích một người con trai hoàn hảo, học giỏi và nhà giàu...

...

Sáng.

Một ngày mới nữa bắt đầu. Trời vẫn còn luyến tiếc mùa hạ. Nên nắng lên sớm. Thời tiết nóng nực thật khó chịu.

Giờ ra chơi, tao ngồi uống trà đá ôn bài cùng Tú dẹo ở ghế đá. Từng ngụm nước mát lạnh mới tuyệt vời làm sao. Lại còn có đứa siêu tấu hài Tú dẹo kế bên.

-Má Hoa ngày nào cũng mang theo cái này hết hả?

Tao cầm cành hoa giấy hồng tươi trên tay, mĩm cười :

-Vì tao thích thôi. À! 10 ngày nữa là hết hạn nộp bài EST đúng không?

-Đúng rồi. Nghi dễ thương đã sắp hoàn thành công trình “đồ sộ”. Sau một năm cố gắng không ngừng, Nghi sắp được nghỉ ngơi rồi má Hoa ơi. Í hí hí!

-Hihi! Tuyệt vời! Tụi mình sẽ lại được nhậu nhẹt sa đà!!

-Má Hoa thiệt biết cách tận hưởng đó. Í hihi.

Cầm cành hoa trên tay, lòng tao vui khó tả.

Chợt.

-Ê!! Ê! Má Hoa! Nghe gì không??

Cái loa thông báo của trường phát ra giọng nói của ai đó. Nghe rất quen thuộc. Trời đất!

-Chào thầy cô và các bạn. Em rất cảm ơn phòng âm thanh đã hỗ trợ cho em được phát biểu đôi lời..Em tên Mai Chí Thiện. Học sinh lớp 12 chuyên anh.

Tao ngơ ngác nhìn Tú dẹo :

-Ủa gì vậy?

Các học sinh đang đi dưới sân trường ngập nắng, đeu dừng chân lại và lắng nghe. Thầy cô ở phòng giáo viên nghỉ ngơi giữa giờ bàn tán :

-Bọn trẻ thời nay táo bạo thật!

-Haha! Có gì đâu. Thỉnh thoảng cho ngôi trường bớt căng thẳng một chút.

-Tui là tui thích em này cực kỳ!
 
#12
Tao tiếp tục lắng nghe.

-Chào cô bạn có mái tóc ngắn ngang vai. Chiếc cà-vạt tím không bao giờ chịu thắt gọn gàng. Gần một năm rồi đấy. Kể từ lần đầu bắt gặp bạn ở hội trường. Nhìn tư thế mà bạn ngủ, mình đã lỡ đánh rơi trái tim rồi.

Học sinh dưới sân cười ồ lên. Nhiều đứa phấn khích vỗ tay liên tục. Tú dẹo khoái chí chọc tao :

-Chời ơi, chời ơi. Như phim ngôn tình luôn. Dựng hết da gà lên rồi nè. Má Hoa thiệt là biết cách gây ấn tượng nha.

Tao suy nghĩ trong đầu một lát, rồi quyết định chạy đến phòng âm thanh.

-Đào Hoa lớp 12 chuyên Hóa. Hãy nhận lời làm bạn gái của mình nhé. Tình cảm của mình hoàn toàn chân thành. I love you so much baby.

Tao đã đến nơi. Xung quanh Thiện có rất nhiều học sinh. Đầy rẫy fan hâm mộ lẫn bạn thân của nó. Vừa thấy tao, tất cả ùa tới như ong vỡ tổ, vây quanh tao, bọn nó ồ lên :

-Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!

Tao bối rối quá, như bị ép vậy, chẳng biết phải làm gì nữa.

Bỗng, sau gốc cây phượng già. Tao thấy Nghi đang nép sau, đứng nhìn về phía tao. Đôi mắt Nghi rất lạ, nhưng nụ cười Nghi vẫn thế. Cậu ấy chỉ gật đầu một cái, như muốn nói rằng, tao hãy đồng ý đi...

Tao la lên :

-Khôngggg!!!

Tao đẩy đám người đang vây kín tao, vùn ra chạy đi mất. Để lại sau lưng là đám người hết sức kinh ngạc, cùng với Thiện-khuôn mặt tràn trề...nỗi thất vọng.

-Tại sao vậy má Hoa???Bạn đó tốt lắm luôn á. Tui ước có mà còn không được nè. Má Hoa...đi chậm thôi..Má Hoa...

Tao không biết bản thân mình phải cư xử thế nào nữa. Thật sự tao chỉ muốn Thiện bỏ cuộc. Tao tôn trọng tình cảm tốt đẹp đó. Nhưng đây không phải là lúc để yêu...

Và...tao cũng không ngờ rằng, rắc rối đang ập đến...

Chiều giờ ra về. Tao ra khỏi cổng trường, đi ngang qua một con hẻm vắng để tới chỗ mua bánh mì. Vừa cầm cành hoa vừa ngửi, dù không có mùi nhưng tao thích lắm. Bất ngờ, tao bị một đám học sinh chặn lại.

-Này cô bạn! Đi đâu mà vội vàng vậy?

Thanh Nhã? Hot girl sinh học! Không! Trông con bé ấy rất khác. Vẻ ngoài hiền lành và ngây thơ của nó đâu rồi? Nhìn vào đôi mắt vô hồn lạ lẫm ấy. Tao bất giác rùng mình.

-Có...có chuyện gì sao?

Một thằng con trai có khuôn mặt dữ tợn bước lên. Trên tay nó cầm một ống sắt :

-Mày có biết Thiện là người mà Nhã thích không? Ai cho phép mày quyến rũ Thiện!

-Mình..đâu có! Mình từ chối Thiện mà! Mình đâu có dành Thiện của ai đâu!?

Thằng điên ấy quật cây sắt xuống đất cái “rầm”. Cục gạch bên dưới vỡ nát.

-Mày giỡn mặt với tụi tao hả? Mày dám làm Thiện của Nhã đau lòng! Mày tới số rồi con!

Tao run cầm cập. Sao thằng này hung hăng dữ vậy? Nó tính đánh con gái luôn sao? Vô lý quá? Cỡ nào cũng không cho. Rõ ràng muốn kiếm chuyện rồi..A! Phải gọi cho thằng dân quân xấu xí. Nó kéo đàn em tới là dư sức cân hết đám nhóc này.

-Chờ mình một chút. Các bạn đừng ỷ đông hiếp yếu nha. Để mình gọi điện kêu người tiếp mấy bạn.

-Đù! Con này trông vậy mà cũng giang hồ gớm! Ai cho mày gọi!

Thằng dữ tợn giật lấy điện thoại từ tay tao.

-Ê ê! Đừng mà! Điện thoại mắc tiền đó!

Nó cười nhếch miệng. Quăng cái điện thoại xuống đất “bộp!”.

-Trời ơi! Bạn Iphone 5s dễ thương của mình...Hừ...Được lắm! Dám chọc Hoa này nóng sao!!!

Tao nắm chặt cành hoa giấy trong tay. Xung quanh người tao như tỏa ra luồng sức mạnh kinh hồn. Đám côn đồ của Thanh Nhã đều phải trơ mắt.

-Để tao dạy cho bọn mày một bài học..Cho bọn mày biết...Bách Hoa Tiên Tử tái sinh là gì!!! Aaaa!!!
 
Top